Người này trông rất nho nhã, tay cầm chiếc quạt, ngũ quan hài hòa, nhưng cũng có nét thăng trầm, khí chất có chút thần bí.
Một tay ông ta chắp sau lưng, quạt cũng phe phẩy theo, nụ cười thần bí trên mặt cười cũng như không cười, vô cùng bí hiểm.
“Mạc Châm Sơn?”, người đàn ông trung niên áo trắng nhìn về phía Mạc Châm Sơn.
Advertisement
Lúc này khí tức khủng khiếp của Mạc Châm Sơn lập tức bị dập tắt.
“Cảnh giới Hồng Thiên tầng chín đỉnh phong?”, khóe mắt Mạc Châm Sơn co giật, nói: “Lục Các chủ của Chúng Sinh các?”
“Đúng vậy!”, người áo trắng gật đầu, nói: “Bổn tọa Hà Nhiếp đây!”
Hà Nhiếp lại nói: “Ông đừng nhúng tay vào thì tốt hơn”.
“Sao ông lại coi trọng Cố Thần như vậy?”, ánh mắt Mạc Châm Sơn sáng lên, hỏi: “Tôi thấy Tô Minh không thua kém Cố Thần, vậy mà Chúng Sinh các lại coi trọng thiên phú võ đạo của Cố Thần hơn. Nếu như Tô Minh giỏi hơn thì sao?”
Đúng thế! Nếu như Tô Minh giỏi hơn thì sao?
“Mạc Châm Sơn! Ông không hiểu hết về Cố Thần rồi”, Hà Nhiếp lắc đầu, trong lúc nói thì nhìn về phía Tô Minh: “Đúng là tài giỏi! Có được tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh nhưng so với Cố Thần thì vẫn kém một chút”.
“Tôi sẽ không nhúng tay vào, hy vọng ông và Dương Sào cũng thế?”, Mạc Châm Sơn trầm ngâm một lúc rồi nói.
Tình hình hiện giờ nếu ông rút lui thì cả Dương Sào và Hà Nhiếp cũng thế, vậy là tốt nhất.
Để một mình Tô Minh đối mặt với nhà họ Cố là ổn.
Có lẽ như vậy Tô Minh sẽ có được cơ hội sống sót trước mặt ba vị lão tổ của nhà họ Cố.
“Tất nhiên rồi!”, Hà Nhiếp gật đầu, nói.
Dương Sào cũng gật đầu.
“Cậu nhóc! Phải sống đấy nhé!”, Mạc Châm Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Minh rồi nói. Sau đó ông quay về hư không, quay về bên cạnh Mạc Thanh Nhạn.
“Thằng khốn! Xem ai có thể cứu mày?”, Phương Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi, oán hận vô cùng, hét lớn: “Ba vị lão tổ, còn không ra tay đi”.
Bà ta không thể đợi được nữa.
Cũng đúng lúc này, Tô Minh ra tay trước.
Vốn là chuyện vô cùng đơn giản mà lại làm nó phức tạp lên.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy ba vị lão tổ nhà họ Cố mạnh lắm.
Mạnh lắm sao?
Rõ ràng chỉ là đám rác rưởi mà…
Tô Minh giống như một thi nhân đang ngâm thơ, anh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào ba vị lão tổ của nhà họ Cố, sau đó, thi triển thần thông pháp nguyên không gian.
Chỉ trong một hơi, đã thi triển ra được mười mấy thần thông pháp nguyên không gian.
Chính là loại không bị gián đoạn.
Không liên hoàn.