"Chán sống hả!", nghe thấy Tô Minh sỉ vả một cách trắng trợn vậy, ông Lễ và ông Phúc lập tức nổi giận, dù ban nãy cảm thấy hơi lo lắng và chấn động vì Tô Minh đã thoáng chốc giết chết 49 chấp pháp giả, cũng bị cơn tức đè xuống. Cả hai như một viên đạn, xông thẳng về phía Tô Minh, tốc độ nhanh đến mức không kịp có tàn ảnh.
Có điều, trong 0,001 giây ấy, Tô Minh chỉ tùy tiện giơ tay lên: "Kích động cái gì chứ?"
Advertisement
Khoảnh khắc ấy, tuy mắt thường không thể nhìn thấy gì, nhưng lại có một trực giác cực kỳ mãnh liệt là không gian quanh người Tô Minh đã xảy ra biến hóa, mỗi một phân tử như bị lắp ráp lại từ đầu.
Rõ ràng có thể thấy được, khi Tô Minh giơ tay lên, ông Lễ và ông Phúc đều hiện ra ở bên trái cách Tô Minh bốn năm mét, cực kỳ gần. Song, lúc này, cả hai lại không thể nhúc nhích như hai pho tượng vì bị không gian khóa lại. Tư thế giơ vũ khí sắc lạnh, mặt mày tràn ngập sát khí đều như bị pause lại.
"Cái gì?", Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ đều hoảng sợ run lên, quả thật như thấy quỷ.
Đường đường là hai lão quái vật đỉnh cấp với cảnh giới Hồng Minh tầng tám lại cứ thế bị Tô Minh khóa lại?
Đùa gì thế?
"Vẫn sử dụng pháp nguyên không gian ư? Đây quả thật là cách dùng khiến người ta sợ hãi nhất mà tôi từng thấy trong đời", gương mặt Mạc Châm Sơn đỏ lên, nhấn nhá từng chữ một. Còn Mạc Thanh Nhạn bên cạnh, đã sớm trở thành một cô ngốc.
Mà đám đông trước nhà họ Cố, lại lặng yên không một tiếng động, im lìm như chết, chỉ có vô số đôi mắt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong bầu không khí ấy, Tô Minh bỗng cười: "Nếu hai tiền bối muốn chết nhanh vậy thì để tôi tiễn hai người một đoạn đường nhé".
Giọng anh vẫn nhàn nhạt, bình tĩnh như cũ.
Câu ấy vẫn đang quanh quẩn bên tai mọi người thì bỗng nhiên, một hình ảnh cực kỳ khủng bố chợt xuất hiện, chỉ thấy, ông Lễ và ông Phúc bắt đầu héo úa! Trông như cây cối khi mùa thu đến.
Chỉ mất vài giây, cả hai đã héo úa như hai khúc gỗ. Sau đó, chết đi, mất hết sức sống. Cơ thể héo úa như khúc gỗ và thần hồn bắt đầu xói mòn, rồi hóa thành cát bụi.
Toàn bộ quá trình chắc chưa đến 10 giây, lại... lại đủ để khiến những người có mặt ở đây nhớ mãi không quên, vừa chấn động, vừa khủng bố.
"Thoáng chốc đã hút đi sinh mệnh lực của hai người?", Mạc Châm Sơn lẩm bẩm, cuối cùng cũng hiểu, nhưng vì hiểu mới cảm thấy như mơ.
"Hai người này, tiếp tục thôi nào", Tô Minh nhìn sang Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ, nhe răng cười, kèm theo đó là vô vàn sát khí.
"Hoàng Tấn, làm sao giờ?", Phương Mộng Vũ nhỏ giọng hỏi, thật ra trong lòng đã sớm hoảng: "Để... Để mấy người lão tổ ra tay ư?"
Đúng vậy, nhà họ Cố còn có mấy người lão tổ.
Cố Hoàng Tấn khẽ lắc đầu, nếu đối mặt với một thằng nhóc chưa tới 10 ngàn tuổi đã phải để cho họ ra tay thì có vẻ mình quá vô dụng. Hơn nữa, hồi xưa, ông ta dùng kế hủy hoại anh trai mình, thực ra mấy lão tổ cũng khó chịu lắm. Chỉ là, lúc đó, anh trai đã trở thành một tên vô dụng, mà ông ta lại là dòng chính duy nhất trong nhà, dù không hài lòng cũng phải ráng mà nhịn.
Giờ, anh trai tốt của minh dẫn đệ tử về đòi lẽ công bằng, mấy lão tổ sẽ không dễ gì mà ra tay giúp ông ta.
"Tiểu Thần đâu?", Cố Hoàng Tấn nhỏ giọng hỏi.