Đây là một điều kỳ diệu!
Đầu tiên, đao quang tấn công này là đòn công kích được hợp lực bởi 49 vị chấp pháp giả, xét về tốc độ, sức sát thương của đao quang… là cực mạnh!
Advertisement
Cho dù trong chớp mắt dễ dàng xác định hướng tấn công, nắm bắt được khí tức tấn công, hơn nữa còn triển khai động tác tránh thoát? Ngoại trừ một số rất nhỏ những người như Mạc Châm Sơn, tất cả bọn họ đều không có lấy một chút phản ứng được không? Càng không nói đến việc nhìn rõ hay tóm chụp.
Được, ngay cả khi có thể, những động tác di chuyển chân và lách mình của Tô Minh tương đối khoa trương, trên phương diện khống chế sự xoay chuyển của cơ bắp, khung xương…dao động co rút… quả thực đã đạt đến mức đáng kinh ngạc
Tuy nhiên, đây mới chỉ là sự khởi đầu...
Ngay sau đó…
Mười đường, trăm đường, nghìn đường…
Vô số đao quang từ mọi phương hướng, những vị trí không ngờ tới được bất ngờ ập xuống, lao vút tấn công về phía Tô Minh, có móc lên, đâm ngang, xiên chéo, đếm không xuể, mỗi một đường đao quang đều dốc toàn lực công kích mãnh liệt.
Tổ hợp công kích dạng này khiến người ta phải nghẹt thở!
Trên không, Mạc Thanh Nhạn đã choáng váng đến thất thần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu bản thân ở vị trí của Tô Minh bị 49 vị chấp pháp giả thi triển ‘trận Bát Hoang Tứ Hải Triều Tịch’ để khống chế, cộng thêm lượng lớn những đao quang khủng bố biến hóa kỳ ảo không ngừng chém giết này, sẽ phải nhận kết cục như thế nào đây?
Cuối cùng cho ra một kết luận là sẽ không chịu nổi ba giây. Nhưng nhìn Tô Minh mà xem, vẻ mặt anh vẫn bĩnh tình như thường, càng đừng nói tới việc lo lắng hay hãi hùng.
Anh cứ như một vị thần, không chút hoang mang, mỗi lần nhấc chân đều vừa khớp, như một màn nghệ thuật, dù có đang ở trong cơn mưa đao mang chi chít kia.
Có nhìn bằng mắt thường cũng không tìm thấy chút khe hở, nhưng Tô Minh vẫn dựa vào thân pháp khủng bố kia, lướt qua những khe hở giữa các luồng đao mang, không bị chúng đụng vào dù chỉ một góc áo.
Chẳng mấy chốc, 49 chấp pháp giả kia đã đến cực hạn, mặt mày tái nhợt, có chút kiệt sức. Trái lại, Tô Minh vẫn chậm rì rì lướt qua những khe hở, trông chẳng có gì là mệt mỏi, mà còn hăng hái hơn.
"Tên này đến từ nền văn minh cấp thấp thật ư? Khốn kiếp, anh trai tốt của tôi, anh đúng là may mắn thật! Yêu nghiệt cỡ đó mà cũng bị anh gặp được! Má nó!", sắc mặt Cố Hoàng Tấn càng ngày càng khó coi, vừa hoảng sợ lại ghen tỵ, không kiềm nổi siết chặt nắm tay.
"Ông Lễ, ông Phúc, hai người cũng lên đi, nhất định phải giết chết tên kia!", sắc mặt Phương Mộng Vũ cũng cực kỳ khó coi, bà ta bỗng quát.
"Vâng!", sau đó có hai ông lão với vẻ ngoài xấu xí bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Phương Mộng Vũ, kính cẩn đáp.
Ông Lễ và ông Phúc đến từ nhà họ Phương và có thực lực rất mạnh, đồng cấp với Thái Thượng trưởng lão, cũng là người bảo vệ của Phương Mộng Vũ. Từ khi bà ta gả vào nhà họ Cố thì họ vẫn luôn ở bên cạnh để bảo vệ.
Thoáng chốc, ông Lễ và ông Phúc đã biến mất.
"Để xem cậu có chết hay không!", Phương Mộng Vũ có chút ghen tỵ, cười gằn. Bà ta cực kỳ ghét cái gọi là thiên tài vì chỉ cần một mình con bà ta là đủ rồi. Những thiên tài khác, càng yêu nghiệt thì bà ta càng muốn giết chết họ.