“Anh Tô Minh! Nhiều tàu con thoi tác chiến quá!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng đi ra boong tàu. Tống Cẩm Phồn có chút phấn khích, bởi vì gần đến thành Kỷ Nguyên rồi, vì vậy có rất nhiều tàu con thoi tác chiến đều từ các hướng trong hư không tiến về thành Kỷ Nguyên. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Sắc mặt của Tống Cẩm Phồn đều là vẻ phấn khích và tò mò.
“Đúng là rất náo nhiệt! Thành Kỷ Nguyên không hổ danh là nền văn minh cấp sáu, còn náo nhiệt hơn thành Kiếp nhiều”, Trì Thương Tuyết cảm thán nói, đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm. Đó là thành Kỷ Nguyên vô cùng rộng lớn, nó nằm trong hư không vô tận mà cho người ta cảm giác mãn nhãn.
Advertisement
Vì trụ sở của học viện Kỷ Nguyên nằm ở thành Kỷ Nguyên, vì vậy cấp bậc của nền văn minh của thành Kỷ Nguyên cũng rất cao, là nền văn minh cấp sáu. Trong nền văn minh cấp sáu cũng chia làm nhiều bậc, kể cả là thấp nhất trong nền văn minh cấp sáu thì cũng mạnh hơn nền văn minh cấp năm như thành Kiếp nhiều lần, chứ đừng nói đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đang ở nền văn minh cấp bốn.
“Hàng trăm năm trước, tu giả võ đạo sống ở thành Kỷ Nguyên phải lên đến 100 tỷ người”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ hoài niệm: “Trong thành Kỷ Nguyên không chỉ có trụ sở chính của học viện Kỷ Nguyên mà còn có mấy trăm thế lực gia tộc nổi danh kế thừa hàng tỷ năm, như nhà họ Cố là một trong số đó”.
Nhắc đến nhà họ Cố thì Cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kể cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.
Đúng lúc này…
“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.
Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.
Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.
“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.
“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tô Minh cười, nói.
“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cẩm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cô cũng vô cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình với nhà họ Cố.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.
Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tô Minh đang ở trên đó.
“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chỉ thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.
“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.
Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.
Mấy trăm năm trước, lúc đó Cố Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bố, làm chó cũng rất nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố để ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục rồi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.
“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? Vẫn mơ về thời làm cậu chủ Cố của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp, còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đó hả?”