Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.
Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.
Advertisement
Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên… suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.
Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểm tra.
Rất nhanh, Tô Minh cất lời: “Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô. Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức”.
Tô Minh tiếp tục nói: “Kiếm ý này rất mạnh, cũng khó trách năm đó cô không thể dùng chân khí phá vỡ luồng kiếm ý này!”
“Vậy… vậy anh có thể chữa được không?”, Tiêu Nhược Dư hồi hộp đặt câu hỏi.
“Đương nhiên”, Tô Minh cười đáp: “Muốn loại bỏ được kiếm ý bên trong kinh mạch, trên thực tế không hề khó, chỉ cần có một luồng kiếm ý mạnh hơn đi vào kinh mạch của cô, sau đó xé nát kiếm ý tắc bên trong là được”.
Loại kiếm ý này nếu nói nó có thực thể thì không hẳn mà nói nó không có thực thể thì cũng không đúng.
Nếu muốn xé nát kiếm ý chỉ cần dùng kiếm ý khác là được.
“Tôi biết”, Tiêu Nhược Dư than thở: “Tôi vẫn luôn biết, nhưng trên thế gian này, làm gì còn có kiếm ý nào mạnh hơn nữa?”
Luồng kiếm ý bên trong kinh mạch của cô ta khá là mạnh.
“May là, tôi cũng có kiếm ý”, Tô Minh cười nói.
“Thật không?”, Tiêu Nhược Dư ngạc nhiên không thôi.
Mới khoảng hai mươi tuổi mà đã luyện được kiếm ý?!!!
Sao có thể?
Ngoài ra, cô ta đột nhiên nghĩ ra, nếu như Tô Minh đã tu luyện được kiếm ý thì tối hôm đó khi đối đầu với Thẩm chó hoang anh ấy hầu như chưa từng sử dụng đến, há không phải là lần đó anh ấy vẫn chưa sử dụng hết sức sao?
Một giây sau, kiếm ý của Tô Minh đã rót thẳng vào trong vai của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư đau đến nỗi toàn thân run bắn lên.