Nhưng mặt Tô Minh lại đầy vẻ nghiêm túc.
Hít sâu một hơi, Tiêu Nhược Dư cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Tô Minh.
Advertisement
Dù gì, cô ta cũng không sợ Tô Minh sẽ làm gì, một khi Tô Minh mà có ý đồ xấu gì thì cô ta sẽ hét lên thật to, chuông cảnh báo âm thanh bên trong phòng sẽ vang lên, người bên ngoài trung viện và tiền sảnh đều sẽ nghe thấy, dì Cầm sẽ ngay lập tức vào đây để cứu mình.
Tiêu Nhược Dư nằm lên trên giường.
“Nằm xong rồi thì bình tĩnh lại, đầu quay về phía tôi”, Tô Minh nói không khách sáo, anh tuỳ ý ngồi xuống một bên giường.
Tiêu Nhược Dư lại càng xấu hổ nhưng cũng chỉ đành làm theo lời Tô Minh nói.
“Bình tĩnh!”, Tô Minh nhắc lại một lần nữa.
Tiêu Nhược Dư chỉ đành âm thầm đếm số trong lòng một, hai, ba, bốn, năm…
Mà Tô Minh thì rất nhẫn nại chờ đợi.
Dần dần, Tiêu Nhược Dư đã thực sự bình tĩnh lại.
“Có thể sẽ hơi đau, cô cần có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù đau cũng không được cử động, nếu không thì nhan sắc của cô sẽ bị huỷ hoại”.
Lúc anh cảnh cáo, một chiếc hộp vuông vắn khắc đầy hoa văn cổ xuất hiện trong tay Tô Minh.
Chiếc hộp bật mở đẩy ra chín cây châm vàng.
Thủ pháp của anh vô cùng thần kỳ, chín cây châm vàng như dính trên bàn tay anh.
Châm xuống.
Cách châm cứu của anh, nếu có người ngoài nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị doạ cho sợ khiếp vía, bởi vì, anh dứt khoát châm liền chín cây châm một lúc.
Nhanh vô cùng, dùng lực cũng rất mạnh.
Như thế, có cảm giác Tô Minh chẳng may run tay một cái thì sẽ chọc mù mắt của Tiêu Nhược Dư.
Nhưng trên thực tế, chín cây châm vàng kia cắm rất chuẩn xác dọc theo vết sẹo từ mắt đến tai của Tiêu Nhược Dư.
Chín cây châm vàng phân bố rất đều.
Gương mặt Tiêu Nhược Dư hơi trắng bệch, khẽ cắn chặt môi vì cảm giác đau nhói.