Tầm một hai phút sau…
Advertisement
“Tô Minh! Anh… Anh là người hay là ma?”, Diệp Mộ Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta nói mà như sắp khóc.
Đúng vậy! Biết là thực lực của Tô Minh mạnh nhưng cũng mạnh có mức độ thôi chứ?
Nhưng hiện giờ Tô Minh mạnh đến nỗi mà cô ta cảm thấy không thực tế, mạnh đến nỗi cô ta cảm thấy không an toàn.
Cô ta cảm thấy, đây không phải là những việc mà con người có thể làm được.
Lẽ nào Tô Minh là đại yêu chuyển thế hay thần tiên chuyển thế?
“Em nói xem?”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.
“Giáo tôn! Chuyện này…”, khóe miệng Diệp Phù giật giật, sùng bái đến nỗi quỳ sụp xuống.
Không chỉ anh ta quỳ xuống mà những học viên có mặt ở viện võ đạo nhà họ Diệp cũng hận nỗi không thể quỳ liên tiếp mấy ngày.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”, Công Tôn Thần dường như bị sét đánh trúng, run rẩy, sợ hãi cực độ.
Ngay cả Dương trưởng lão cũng không phải là đối thủ của hắn ư? Đúng là ác mộng.
“Mau tỉnh lại đi!”, Công Tôn Thần nhéo mạnh vào cánh tay mình, hắn cảm nhận thấy tay mình đau buốt mà ‘ác mộng’ trước mặt vẫn không biến mất.