"Cô chủ, tôi biết lòng cô mang hoài bão, muốn lấy lại sức mạnh sau khi giải quyết xong kiếm khí tồn đọng trong kinh mạch, dùng thực lực mạnh mẽ trấn áp thương hội Tứ Đỉnh, tìm ra nguyên nhân cái chết của ông chủ và bà chủ, nhưng…”
Dì Cầm nói, thoáng chốc cảm thấy hơi tàn nhẫn nhưng sau khi do dự trong giây lát, vẫn trầm giọng nói: “Nhưng, thiên phú võ đạo của cô chủ mặc dù không tồi nhưng không thể sánh bằng yêu nghiệt kia của Vạn Cổ Vô Song, muốn dựa vào sự trưởng thành của cô ít nhất phải mất hai mươi năm, không ai có thể nói trước được những thay đổi xảy ra trong hai mươi năm này”.
Advertisement
Những gì dì Cầm nói rất mơ hồ, trên thực tế đâu thể chỉ cần 20 năm? Thậm chí 50 năm hay 100 năm.
Bởi vì các trưởng lão của Thương hội Tứ Đỉnh quá mạnh, trong lớp con cháu của họ cũng có không ít thiên tài không yếu kém so với Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư năm nay 24 tuổi, nếu khôi phục thực lực bán bộ Thiên Vị, nhìn như có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng bạn phải hiểu một điểm, thân là đại tiểu thư của Đấu giá Tứ Đỉnh, tài nguyên tu luyện được hưởng dụng những năm này là vô cùng lớn.
Giá trị cảnh giới bán bộ Thiên Vị này của Tiêu Nhược Dư phải bị cắt giảm.
Ngoài ra, lực chiến đấu của cô nhiều nhất là ngang bằng.
Dì Cầm tiếp tục: “Vốn dĩ ý tưởng của tôi là tìm cách gả cô cho cháu trai của nhà Đại Cung Phụng, nếu như vậy, Đại Cung Phụng có thể ủng hộ cô 100%, địa vị của cô tại thương hội Tứ Đỉnh cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều, nhưng sự xuất hiện đêm nay của Tô Minh…”
Dì Cầm hiện tại càng nghiêng về phía Tô Minh.
“Dì Cầm, tôi biết rồi”, Tiêu Nhược Dư gật đầu: “Nếu Tô Minh thực sự có thể chữa lành vết sẹo và thương thế cho tôi, tôi sẽ dốc lòng đầu tư vào anh ta, cung cấp cho anh ta đầy đủ tài nguyên tu đạo, nâng cao thực lực của anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất”.
“Không đủ”, dì Cầm nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Nhược Dư: “Cô hiểu rõ ý của tôi…”
Mặt Tiêu Nhược Dư càng đỏ hơn: “Dì Cầm, những việc khác sau này hãy nói, tôi không muốn tình cảm xen lẫn quá nhiều lợi ích, tôi trước sẽ đặt cược lên người Tô Minh, về phần tôi và anh ta có thể đi đến bước nào thì xem ý trời đi”.
“Ừm”, dì Cầm gật đầu cười, cảm thấy bản thân có chút chỉ vì cái lợi trước mắt rồi.
Quả thực là chuyện nên thuận theo tự nhiên.
Huống hồ, Tô Minh yêu nghiệt như vậy, ưu tú như vậy, tiểu thư nếu xóa đi vết sẹo trên mặt cũng có sắc đẹp tuyệt trần, nếu hai người tiếp xúc lâu dài mà vẫn không thu hút được nhau thì đúng là kỳ quái.
Đúng lúc này.
Phía dưới.
"Ha ha ha…”, sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!
“Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm
Cơ Khâm rời đi.
“Anh, chúng ta cũng đi thôi”, Lạc Thu Thuỷ nói.