Đám con cháu của các gia tộc lớn vì thân phận địa vị cao, bối cảnh lớn, hống hách quen rồi. Những gia tộc này chỉ sợ con cháu mình bất cẩn hống hách quá mức, dây vào những người không nên dây, vì vậy nội bộ mới cho ra danh sách này.
Trên danh sách đó có Vương Đạo Khánh- chủ nhân của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia.
Cũng có cả Thẩm Hạc!
Advertisement
Hơn nữa, xếp hạng của Thẩm Hạc còn cao hơn Vương Đạo Khánh nhiều, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của ông ta thế nào.
Ông lão với dáng vẻ bình thường, luôn đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc? Chẳng trách Thẩm Tịch lại hống hách nói hôm nay muốn Tô Minh phải chết!
“What! Ông Lưu! Thẩm Hạc kìa? Thằng ranh nhà họ Tô chết chắc rồi…”, Công Tôn Thần đứng ở đó không xa, nói với vẻ kích động.
Công Tôn Lưu gật đầu, ông ta cũng cảm thấy vậy.
“Ông ta chính là Thẩm Hạc sao? Chẳng trách trước đó tôi lại cảm thấy ông lão này nguy hiểm vậy?”, Cơ Khâm đứng trong đám đông lẩm bẩm: “Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm công nhận mạnh thật, nhưng đây cũng là chuyện tốt”.
“Thẩm Tịch! Bảo Thẩm Hạc nhúng tay vào chuyện này ư? Anh đang ép nhà họ Diệp điều động cường giả đến đúng không?”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi. Trước đó cô ta không thể ngờ ông lão đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc.
“Tùy thôi!”, Thẩm Tịch chỉ thốt ra hai chữ. Nói về sức mạnh võ đạo thì kể cả nhà họ Diệp ở Đế Thành có điều động tất cả tu giả võ đạo đến cũng vô ích.
Huống hồ Thẩm chó điên sắp đến rồi? Vậy thì hắn còn sợ gì nữa?
“Anh…”, Diệp Mộ Cẩn định nhấc máy gọi điện thoại nhưng Tô Minh ngăn lại.
“Mời!”, Tô Minh đi lên trước một bước, làm tư thế tay mời với Thẩm Hạc. Tô Minh mặt không biến sắc nhưng ánh mắt toàn là sát ý.
Lúc mà Thẩm Tịch uy hiếp nói sẽ giết chết mình thì Tô Minh đã quyết định hôm nay sẽ chôn xác của hắn ở đây, bao gồm cả tên Thẩm Hạc ở trước mặt.
“Chàng trai! Có dũng khí đấy!”, Thẩm Hạc hếch mắt lên, thân người vốn khom khom giờ đây thẳng tắp.
Khí chất của Thẩm Hạc vốn chỉ như một ông lão bình thường nhưng lúc này dường như khác hẳn.
“Rầm, rầm, rầm…”, khí huyết toàn thân Thẩm Hạc trào dâng, dường như mặt biển vốn phẳng lặng đang có vô số làn sóng trỗi dậy.
Rầm rầm!
Ù ù!
Cảm giác không khí xung quanh Thẩm Hạc và bụi trên đất đều không ngừng run rẩy và bay tán loạn.
“Rầm rầm rầm…”, rất nhiều người xung quanh không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước, ai nấy đều cảm thấy khó thở.
Đứng dưới bầu không khí bao trùm bởi khí tức của Thẩm Hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị ném vào không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không gian này còn không ngừng thu hẹp lại, dường như muốn ép chết họ.
Rất nhiều người đều thấy rợn hết tóc gáy.
Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đứng ở bên cạnh cửa sổ kính ở hành lang tầng 3 của phòng đấu giá. Dì Cầm nhìn xuống, nói: “Được rồi! Đợi lát nữa chắc dì phải ra tay rồi, nếu không thì cậu nhóc đó không đỡ được mấy giây đâu”.
“Phù…”, Thẩm Hạc đột nhiên ra tay.
Ông ta giơ tay lên nắm chặt lấy Tô Minh.
Không phải là ưng trảo mà là hổ trảo!