Cô ta cảm thấy Tô Minh đang bỡn cợt mình.
“Cô Tiêu, cô xem, chẳng phải hắn cũng đang gây rối à?”, Công Tôn Thần khôi phục lại tự tin, thậm chí còn hơi châm biếm, nỗi lo trong lòng hắn đã không còn nữa, quả nhiên Tô Minh đang lòe thiên hạ.
Tô Minh, tên khốn không biết điều, vì khiến hắn ghê tởm mà anh cố ý gây rối trong buổi đấu giá Tứ Đỉnh ư? Cô ý bỡn cợt Tiêu Nhược Dư? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!
Advertisement
“Cậu Tô, mặc dù người đến là khách nhưng mong anh tôn trọng quy định của hội đấu giá Tứ Đỉnh”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sự căm ghét.
“Tôi không đùa. Cô Tiêu chỉ cần đi đến nghe tôi nói, cũng không mất bao nhiêu thời gian”, cảm xúc của Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Tiêu Nhược Dư vừa tò mò lại vừa tức giận. Cô ta muốn vén màn trò hề này của anh.
Anh muốn chơi thì cô ta chơi cùng anh.
“Được”, Tiêu Nhược Dư đồng ý.
Thật sự đồng ý rồi.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô ta bước xuống bục, đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn vô cùng lo lắng, vẻ mặt trắng bệch. Lạc Thu Thủy cũng không yên lòng mà túm lấy tay Tô Minh.
Rất nhanh Tiêu Nhược Dư đã đến hàng ghế chỗ anh.
“Mộ Cẩn, em nhường chỗ một lát. Cô Tiêu, cô ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nói chi tiết cho cô nghe”, Tô Minh nói.
“Vâng”, Diệp Mộ Cẩn ngoan ngoãn đứng lên nhường lại chỗ.
Tiêu Nhược Dư do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh khiến anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
“Cậu Tô, mời nói”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng, giọng nói của cô ta không lớn nhưng không che giấu được sự xa cách cùng phẫn nộ.
Tô Minh nghiêng đầu thì thầm bên tai Tiêu Nhược Dư: “Cô Tiêu, tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn vết sẹo do kiếm gây ra trên mặt cô, còn có thể tiêu trừ kiếm ý đang ngăn chặn chân khí trong kinh mạch ở cánh tay cô, giúp cô lại lần nữa trở thành tu giả võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị”.
Trong chớp mắt, đôi mắt Tiêu Nhược Dư lóe lên, thậm chí cơ thể còn run rẩy!
Cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trái tim vẫn đập dồn dập không ngừng!
“Thật sự?”, Tiêu Nhược Dư ngây ra một lúc mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, giọng nói cũng run run.
Tô Minh gật đầu.
“Nếu anh lừa tôi thì sao?”
“Cô có thể cược một lần”.