“Chỉ là một cuốn công pháp Luyện khí trung phẩm Nhân cấp thấp nhất”, Tiêu Nhược Dư nói.
Lúc này đến cả Diệp mộ Cẩn cũng đã không tránh khỏi động lòng, đôi mắt đẹp rung động một cách rõ ràng.
Công pháp Luyện khí rất hiếm gặp trong giới thế tục, thậm chí có thể nói là không có, nhưng công pháp Luyện khí lại là thứ bắt buộc phải có để trở thành một tu giả võ đạo.
Advertisement
Những gia tộc lớn như nhà họ Diệp, nhà họ Lạc vì sao lại phải nương nhờ Tông môn, thế gia bên phía Huyền Linh Sơn? Không phải chính là vì muốn nhận được sự hỗ trợ của võ đạo hay sao? Không phải là vì muốn có được công pháp Luyện khí hay sao?
Nhưng, những gia tộc lớn như nhà họ Diệp, nhà họ Lạc, cho dù được người chống lưng đưa cho công pháp Luyện khí nhưng cũng sẽ không được nhận hoàn chỉnh mà chỉ có mấy tầng đầu tiên mà thôi, đây là một cách khống chế và đề phòng của người chống lưng đối với thế lực bên dưới.
Công pháp Luyện khí trung phẩm Nhân cấp quả thực không thể tính là cao cấp nhưng lại hơn ở chỗ nó là bản hoàn chỉnh!
“Khởi giá một tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi triệu”, Tiêu Nhược Dư lại nói.
“Một tỷ rưỡi”, lời của Tiêu Nhược Dư vừa dứt đã có người lập tức ra giá, hét luôn lên một tỷ rưỡi.
“Một tỷ sáu”.
“Một tỷ tám”.
…
Mới chớp mắt mà giá đã bị đẩy lên đến ba tỷ hai.
Lúc này số người tiếp tục ra giá không còn nhiều nữa.
Trong thời gian này, Lạc Phong cũng đã ra giá một lần nhưng lập tức bị át đi cho nên anh ta không tiếp tục ra giá nữa.
Cuối cùng, bộ công pháp Luyện khí này đã bị một vị thiên kim tiểu thư dòng chính đến từ gia tộc đỉnh cấp của thành phố Hải Cương mua lại.
“Vật phẩm đấu giá thứ hai”, giọng của Tiêu Nhược Dư bỗng nhiên trở nên biếng nhác, tựa hồ như cô ta muốn kết thúc sớm buổi đấu giá hôm nay, như thể cô ta đã phát chán với công việc chủ trì đấu giá này.
Tiêu Nhược Dư mở ra chiếc chụp vàng thứ hai.
Vừa mở ra, dường như tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng, nhìn không hiểu. Bên trên cái bàn thuỷ tinh là một lọ thuỷ tinh nhỏ, bên trong lọ thuỷ tinh đựng thứ chất lỏng màu tím đỏ.
Duy chỉ có ánh mắt của Tô Minh là run mạnh.
“Nước Vận Nham”, trong lòng Tô Minh giật thót, tiếp sau đó là niềm kích động dâng trào.
Anh quả là may mắn!
Lại có cơ may gặp được thứ này?
“Mọi người đã nhìn thấy dung dịch bên trong lọ thuỷ tinh này chưa? Rất đặc biệt. Có hình dung cách nào cũng không thể kể hết được sự đặc biệt của nó, nhưng có thể chắc chắn một điều là, nó đến từ một ngôi mộ cổ, thậm chí, kẻ trộm mộ còn phải trả giá bằng chính mạng sống của mình”, Tiêu Nhược Dư cất lời.
“Bởi vì tên và cách sử dụng v.v… của món bảo vật này đều không ai biết, cho nên giá khởi điểm là một trăm triệu”.
“Bắt đầu ra giá đi”.
…
Bên trong phòng đấu giá không có ai ra giá, đến nó là cái gì còn không biết, mặc dù một trăm triệu chỉ là một con số nhỏ nhưng chẳng có ai bằng lòng làm kẻ khờ tiêu tiền như rác cả.
“Một trăm triệu”, yên lặng một hồi, Tô Minh cất lời.