Cả võ trường rơi vào im lặng.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Minh và Diệp Phù.
“Tôi cảm thấy như mình được tái sinh, chết qua một lần lại được sống lại”, Diệp Phù nói, khí thế cả người đều thay đổi.
“Không sai”, Tô Minh hài lòng gật đầu.
Advertisement
“Cảm ơn!!! Tôi nghĩ kiếm đạo của mình lại có hướng đi và không gian tiến bộ rồi!”, Diệp Phù nghiêm trang khom lưng, vừa cảm kích vừa hưng phấn.
Giữa sự sống và cái chết, anh ta không đột phá cảnh giới, nhưng sự hiểu biết của anh ta về kiếm đạo giống như lóe lên một vầng sáng.
Tô Minh thu lại kiếm.
Diệp Phù ầm ầm ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Tô Minh bước lên trước, chữa trị đơn giản cho Diệp Phù, để anh ta không không bị mất quá nhiều máu mà chết.
Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Chu Khánh Di đi tới. Theo sau họ còn có một chiếc xe đẩy hàng 2 bánh.
Ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi.
“Tôi biết ngay mà!”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói.
“Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?”, Chu Khánh Di hỏi.
“Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ. Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương”, Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi. Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.
Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.
Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cẩn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vào nên Tô Minh không đồng ý không được.
“Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy”, Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.
Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng. Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.
Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thân hình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra.
“Ở nhà ngoan đợi anh về!”, mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo.
“Đồ tồi!”, Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.
Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh.
“Đi thôi!”, Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.
Vẫn là xe Maybach s680.
Vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ. Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.
Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi ở hàng ghế sau.
“Anh ta đang cầm tiền sao?”, Tô Minh hỏi.
“Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền. Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm”, Diệp Mộ Cẩn cười nói.