Điều này lại lần nữa xua tan một phần sợ hãi và lo ngại của các học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp, khiến họ càng buông bỏ mọi thứ để chiến đấu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù nhìn rồi lại nhìn, sớm đã trở nên uể oải.
Advertisement
Trên võ trường trước mặt, 90% học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp tròng mắt đã giăng đầy tia máu, giống như tẩu hỏa nhập ma, thậm chí một vài học viên gãy tay, gãy xương sườn và gãy vai nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu, họ hoàn toàn quên mất cơn đau… tất cả giống như một đám mất trí.
Mà lợi ích của sự điên cuồng này cũng rất đáng kể, người đột phá tại hiện trường càng ngày càng nhiều, liên miên không dứt.
Khoảng ba giờ chiều.
“Dừng tay!!!”, Tô Minh bỗng nhiên kêu lớn: "Hôm nay tới đây thôi".
Các học viên lập tức đều dừng lại, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, cũng không quan tâm trên đất dính bao nhiêu máu tươi, hổn hển thở từng ngụm lớn, để cho máu và mồ hôi hòa lẫn nhau nhỏ giọt.
Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù vội vàng bước tới để thống kê, lại nhận thấy có 50 người đột phá tại chỗ.
Không có người chết.
11 người bị thương.
138 người bị thương nhẹ.
Diệp Mộ Cẩn và Diệp Phù đều phấn khích tới dại người.
Tô Minh bước tới, nói với Diệp Mộ Cẩn: "Mộ Cẩn, em trở về Giáo Tôn Các, kêu Chu Khánh Di đóng gói thuốc thành từng chai gửi đến võ trường".
"Được", Diệp Mộ Cẩn gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng bái, sau đó chuẩn bị rời đi lại bị Tô Minh gọi lại: "Đợi đã, trước khi trở lại Giáo Tôn Các, em hãy làm một việc…"
Nói đoạn, Tô Minh giơ tay chỉ vào những học viên đang ngồi bệt dưới đất kia, chuẩn xác chỉ vào ba người trong đó.
"Anh ta, anh ta, còn có cô ta. Ba người này, đã bị loại trừ", Tô Minh nói.
Ba người bị điểm tên kia đều sửng sốt, bất giác đứng lên, chà lau vết máu trên mặt, hét lớn: "Tôn giáo, tại sao? Dựa vào đâu?"
"Bởi ba người các anh không thực sự đạt tới mức độ sinh tử", Tô Minh đạm mạc nói, thị lực của anh tốt đến nhường nào? Những thứ tinh vi nào mà không nắm bắt được? Coi anh là đồ ngốc sao? Tưởng rằng có thể lường gạt cho qua?
Ngay khi Tô Minh nói ra câu này ba người kia liền trở thành tiêu điểm.
Ba người có chút xấu hổ cùng tức giận, tiềm thức liền phủ nhận: “Giáo tôn? Anh có chứng cớ gì?"
“Tôi nói gì thì chính là đó, không cần chứng cứ”, Tô Minh hờ hững đáp.
Ba người còn muốn phản bác điều gì đó, lại bị Diệp Mộ Cẩn cảnh cáo: “Đăng ký trước, sau đó lấy đồ của mình và cút ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp, các người bị khai trừ rồi, còn nói nhảm nữa thì đừng trách Diệp Mộ Cẩn tôi vô tình”.
Gương mặt Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng, thậm chí còn toát ra sát ý.
Ba người kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không dám nói gì, chỉ có thể ảo não rời đi.
Sau khi Diệp Mộ Cẩn rời khỏi võ trường.
Tô Minh nhìn Diệp Phù chòng chọc.