Anh đang công khai uy hiếp.
“Lam Lâm, đứng yên đấy, không được động đậy!”, Lam Lại cắn răng nghiến lợi nói, xem ra lời uy hiếp của anh đã có tác dụng.
Chỉ cần có thể khiến Tô Minh sớm rời đi thì đừng nói cho con ông ta vài cú tát, đánh gãy chân luôn cũng được.
Advertisement
“Bố…”, Lam Lâm ngây ra, hắn ta là cậu chủ nhà họ Lam mà!
Làm gì có ai dám tát hắn ta như vậy?
Càng đừng nói là ngoan ngoãn đứng im chịu đòn.
“Im miệng”, Lam Lại hằn học trừng mắt, quát con trai mình.
Lam Lâm không dám phản kháng, cũng không dám lùi về sau nữa.
Nhất thời tất cả người nhà họ Lam như ngừng thở, khó có thể hình dung được cảm giác bị sỉ nhục trong lòng chúng lúc này.
“Em họ yêu quý của tôi, cô cảm thấy mắt nhìn đàn ông của tôi có tệ không?”, Lam Tuyết bình thản nói.
“…”, Lam Nhiễm mặt lại trắng bệch, không thốt lên lời.
“Bỏ tay ra”, ngay sau đó, Tô Minh đứng đối diện với Lam Lâm, nói.
Lam Lâm run rẩy bỏ tay xuống, lộ ra khuôn mặt của mình với Tô Minh.
“Bốp…”, Tô Minh đột nhiên vung tay.
Cú đánh rất vang.
Chói tai như tiếng pháo.
Chịu một cú tát, cả người Lam Lâm lảo đảo, suýt nữa thì lăn quay ra đất, khuôn mặt cùng tai đều chảy máu, mặt hắn ta co rúm lại, xương gò má dường như đã gãy rồi.
Quá tàn nhẫn.
Cú tát đấy nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.
“Bốp…”, Lam Lâm còn chưa kêu lên đau đớn đã bị tát thêm một cú nữa.
Lần này, hắn ta bị đánh cho ngã ra đất, đau đến mức hôn mê, máu tươi chảy ra, nửa bên mặt hắn ta sưng phù lên.
Cách đó không xa, Công Tôn Thần trông mà khóe miệng co giật, nói không sợ thì là giả. Hắn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình giả vờ ngoan ngoãn, nếu không… kết cục sẽ như trước mắt đây.