“Đi thôi”, Tô Minh dùng ý niệm thu lại Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó nhìn Diệp Mộ Cẩn nói.
Diệp Mộ Cẩn vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Minh nói gì thì là cái đó.
Cô ta bước lên phía trước, khoác tay Tô Minh.
“Cẩm Phồn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi”, Tô Minh lại nhìn về phía Tống Cẩm Phồn nói.
Advertisement
Nói đoạn, Tô Minh quét mắt nhìn xuống Cao Tinh đang quỳ trên mặt đất: “Nếu như Cẩm Phồn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không ngại mà diệt tộc cả nhà họ Cao của cô đâu, tôi nghĩ, tôi có thể làm được”.
“Anh Minh, anh Minh, anh Minh…”, đám người Diêu Chân, Vương Đồng vội vàng theo Tô Minh rời đi, được đi theo Tô Minh làm bọn họ sùng bái đến mức muốn quỳ rạp cả xuống rồi.
Tô Minh đã thay đổi hết nhận thức của bọn họ về kẻ mạnh.
Chuyện này giống như là Thần tiên hạ phàm vậy.
“Tối nay đưa tôi đi Linh Tuyền”, bị Diệp Mộ Cẩn khoác tay, Tô Minh cực kỳ hưởng thụ hít sâu một hơi, để cho mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Diệp Mộ Cẩn tràn vào trong khoang mũi, sau đó, anh mở miệng cất lời.
Anh không đợi được nữa rồi.
Tô Minh muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới võ đạo.
Bởi vì, tối nay lúc anh và Vương Đạo Khánh đánh nhau, anh đã sử dụng kiếm ý, Tô Minh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng kiếm ý của mình đang bị chững lại, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ đạt được Nhập Linh trung kỳ, mà bây giờ đang là Nhập Linh sơ kỳ.
Nguyên nhân mà anh vẫn không thể vượt qua được một bước này, không phải bởi vì Tô Minh không lĩnh ngộ được, mà là cảnh giới võ đạo của anh không thể chống đỡ được.
Ý cảnh giống như nước trong thùng gỗ.
Mà cảnh giới võ đạo lại chính là chiếc thùng gỗ.
Nếu thùng gỗ không đủ rộng thì cho dù có nhiều nước hơn nữa cũng sẽ đầy tràn, không thể đựng được nhiều.
Trên thực tế.
Cảnh giới võ đạo và sức mạnh của cơ thể chính là gốc rễ của mọi thứ.
Ý cảnh phụ thuộc vào cảnh giới võ đạo.
Mà võ kỹ lại phụ thuộc vào sức mạnh của cơ thể, nếu như sức mạnh cơ thể không đủ thì cho dù có lĩnh ngộ được, học được võ kỹ nào ngang tàng hơn nữa thì cũng không thể thi triển được, còn may, sức mạnh cơ thể của Tô Minh vô cùng khủng khiếp, nó vượt xa rất nhiều so với người bình thường khác, nên không cần lo lắng.
“Được”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu.
Trên thực tế, Tô Minh không nói thì trong một hai ngày tới cô ta cũng sẽ đưa anh đến Linh Tuyền.
“Còn nữa, thông báo với nhà họ Lam, ngày mai tôi sẽ tới thăm hỏi nhà bọn họ”, Tô Minh lại nói, sâu trong đôi mắt của anh xẹt qua một vẻ lạnh lùng.
“Hả? Tô Minh, anh muốn ra tay với nhà họ Lam nhanh vậy sao?”, Diệp Mộ Cẩn khẽ ngạc nhiên, còn có một chút lo lắng.
“Tôi không đến mức xốc nổi như vậy”, Tô Minh mỉm cười.
Anh không cho rằng thực lực trong giai đoạn này của anh lại có thể một mình tiêu diệt được hết cả nhà họ Lam.
Anh không làm được.
Có thể đứng trong hàng ngũ tám đại gia tộc của Đế Thành thì thủ đoạn mà họ giấu giếm chắc chắn không ít, gốc rễ của bọn họ cũng quá kiên cố, nội tình bên trong đó cũng rất thâm sâu.
Một người của nhà người ta có thể đánh không lại mình, nhưng dùng mười người, một trăm người, một nghìn người…
Cho dù người ta đánh không lại mình nhưng còn có một đám liên minh bạn hữu nữa.
Hơn nữa, chống lưng cho nhà họ Lam còn có một Tông môn ngang tàng đến từ Huyền Linh Sơn.
Một gia tộc giống như nhà họ Lam, nếu mà dễ bị diệt như vậy thì cũng đã không tồn tại được đến hàng trăm năm như vậy.
Trừ phi ông già chịu xuống núi giúp mình, nếu không, dựa vào sức mạnh của một mình mình, muốn tiêu diệt cả nhà họ Lam thì đúng là mơ mộng hão huyền.