Chương 1121
Song, Lý Trạch Lương cũng chỉ xem qua về đan dược được ghi chép lại trong sách cổ mà thôi, chứ chưa được tận mắt thấy. Ông cũng không dám xác định đây có phải đúng thật là viên đan dược trong sách nói hay không.
“Tham mưu Lý, chỉ cần ông ăn viên đan dược này vào thì có thể không cần thuốc cũng hết sạch bệnh. Ông cứ thử mà xem!” Lâm Vân nói.
Sau khi Frank nghe vậy, liền vội vàng can ngăn: “Tham mưu Lý không được uống. Viên thuốc này không rõ lai lịch, nếu lỡ như là độc thì biết làm sao?”
Nghe nói như vậy, Lâm Vân nhướn mày một cái.
Lý Trạch Lương nghe vậy cũng chùn lòng do dự. Ông có nên tin Lâm Vân hay không? Đây cũng là vấn đề ông phải cân nhắc.
Frank tiếp tục nhắc nhở: “Tham mưu Lý, với tư cách là bác sĩ tư của ông, tôi khuyên ông không được uống viên thuốc không rõ lai lịch này.”
Lý Trạch Lương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Vân, nói:
“Lâm Vân, tôi phải tin cậu như thế nào đây?”
“Nếu Tham mưu Lý không dám tin, tôi có cách này. Tìm một người bệnh nặng, đem viên thuốc này cho người đó dùng. Nếu sau khi dùng có thể chữa khỏi bệnh thì có thể chứng minh được độ thật giả của viên thuốc này rồi.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân cũng biết anh với Lý Trạch Lương cùng lắm là lần đầu gặp gỡ. Muốn cho ông ta tin tưởng, thậm chí dùng viên thuốc mình đưa quả thực rất khó khăn. Lâm Vân chỉ có thể dùng hạ sách này mà thôi.
“Ừ, đây cũng coi như một cách.” Lý Trạch Lương gật đầu một cái.
“Tiểu Trương, cậu đi tìm một người mắc bệnh tiểu đường nguy cấp, rồi cho người đó uống thuốc. Xem thử xem có hết bệnh hay không.” Lý Trạch Lương nói.
“Rõ.” Người thư kí gật đầu một cái, nhận lấy viên thuốc.
Tiếp theo sau đó, chính là chờ đợi kết quả.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Trạch Lương lấy trà ngon ra chiêu đãi Lâm Vân.
Hơn một giờ đồng hồ sau người thư kí mới vội vàng quay trở lại phòng khách.
“Như thế nào?” Lý Trạch Lương ngồi thẳng dậy, rất mong đợi kết quả khả quan.
Nếu như ông không trị hết được bệnh thì với tuổi này của ông thế chỉ còn sống thêm được mấy năm nữa mà thôi. Sức khỏe cùng tuổi thọ là cái đáng quan tâm nhất, so với bất cứ cái gì cũng quan trọng hơn nhiều!
“Tham mưu Lý, thật là thần kỳ quá! Tôi đến bệnh viện tìm được một người bệnh nặng. Ông ta chẳng những phải lệ thuộc hoàn toàn vào insulin mà còn bị bệnh phổi, tim cũng không tốt. Sau khi dùng viên thuốc kia, kết quả bệnh tình đã tốt lên rồi!” Người thư kí kích động nói.
“Cái gì? Cái này….sao có thể được! Cái này không khoa học! Ngươi đang lường gạt Tham mưu Lý!” Frank mặt mày kinh hãi nhìn vị thư kí nọ.
“Bác sĩ Frank, tôi đã đi theo Tham mưu hai mươi mấy năm, sao có thể lừa ngài ấy? Hơn nữa ca bệnh này cũng đã chứng thực bình phục sau khi kiểm tra. Kêt quả đều ở đây.” Người thư kí lấy báo cáo ca bệnh ra vừa nói vừa đi lên phía trước đưa cho Lý Trạch Lương.
“Tham mưu Lý, các bác sĩ bệnh viện vừa khiếp sợ, vừa không tưởng tượng nổi, còn hỏi tôi thuốc này từ đâu mà có. Tôi nói là bí mật quân sự bọn họ mới không hỏi nữa.” Người thư kí cười nói.
Tham mưu Lý tươi cười gật đầu một cái, sau đó vội vàng đứng dậy. Với sự giúp đỡ của hai tên vệ sĩ bên cạnh đi nhanh đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Vân, lúc trước thất lễ, xin đừng chê bai.” Lý Trạch Lương chắp tay hành lễ với Lâm Vân.
Trong lòng Lý Trạch Lương biết rõ, nếu đan dược là thật thế thì đã chứng minh được Lâm Vân là thầy luyện đan. Chỉ cần là cái thân phận ấy thôi cũng khiến ông phải đối đãi với Lâm Vân như là khách quý.