Chương 1065
“Ý của tao mày còn không hiểu sao? Tất nhiên là tới để trả thù mày.” Chu Tuấn cười.
Sau đó hắn nói tiếp: “Trận đấu lần trước là mày cố ý làm tao mất mặt. Còn khiến tao mất không ít tiền. Thù này không lẽ mày đã quên rồi sao?”
“Đương nhiên tao không quên.” Lâm Vân nghiến răng.
“Chu Tuấn tao trước nay đều có thù tất báo. Lúc trước mày có Tỉnh Xuyên làm chỗ dựa, lại có ông ngoại mày chống lưng làm tao không thể làm gì. Nhưng bây giờ mày đã thành kẻ trắng tay, tất nhiên tao sẽ không tha cho mày.” Chu Tuấn nói đầy tàn ác.
“Muốn trả thù sao? Chu Tuấn, mày có dám đấu với tao không?” Thạch Hàn tiến lên phía trước.
“Chủ của mày cũng sắp xong đời rồi, mày vẫn còn đi theo nó cơ à?” Chu Tuấn nhìn Thạch Hàn.
“Đó là chuyện của tao, không khiến mày quan tâm. Nếu mày định ra tay thì tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.” Thạch Hàn nói đầy lạnh lùng.
“Ha ha, mày nghĩ rằng tao sợ mày mà không dám làm gì sao? Một thằng vệ sĩ như mày có thể Black Widow không thắng nổi. Nhưng muốn giữ chân mày một phút cũng không thành vấn đề.” Chu Tuấn cười rồi nói tiếp. “Trong một phút đó, một trăm người phía sau tao dễ dàng tiến lên bắt lấy Lâm Vân và Liễu Chí Trung.”
Tất nhiên hôm nay Chu Tuấn đã chuẩn bị rất kĩ.
Khi Chu Tuấn nói xong, mặt Lâm Vân và Thạch Hàn đều biến sắc. Họ biết những lời Chu Tuấn nói đều có lý. Lúc này chỉ một mình Thạch Hàn không thể vào bảo vệ nổi Lâm Vân và Liễu Chí Trung.
“Chu Tuấn, nếu mày muốn đánh tao thì tao sẽ chịu. Nhưng đừng động vào ông ngoại của tao, được không?” Lâm Vân cắn răng, nói.
Ông ngoại của Lâm Vân đang bị bệnh nặng. Nếu những kẻ này ra tay với ông ngoại, chỉ cần chịu một chút, sợ rằng ông ngoại cũng sẽ không thể nào qua khỏi.
“Lâm Vân, mày đang cầu xin tao đó hả? Nếu mày cầu xin, vậy thì mau quỳ xuống.” Chu Tuấn khoanh tay, cười ngạo nghễ.
“Mày…” Mặt lân vân biến sắc.
“Lâm Vân, mày phải nhớ rõ, giờ mày chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi. Hoặc là mày nghe lời tao, hoặc là mày ăn đòn. Mày không có tư cách ra điều kiện.” Chu Tuấn nói đầy đắc ý.
“Được, chỉ cần mày ông động đến ông nội tao. Tao quỳ.” Lâm Vân cắn môi. Nhưng anh cũng chấp nhận mà nói ra yêu cầu của mình.
Lâm Vân là một kẻ không sợ chết. Nếu chỉ có một mình anh, dù có bị đánh đến nhừ tử anh cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu. Đây chính là danh dự của anh.
Là một người đàn ông, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng danh dự thì không thể để mất.
Nhưng có điều còn quan trọng hơn danh dự, đó chính là tình thân.
Vì ông ngoại, dù Lâm Vân có phải vứt bỏ đi danh dự của mình, anh cũng không tiếc.
Vì bảo vệ cho ông ngoại bình an, dù có phải quỳ xuống trước kẻ thù, Lâm Vân cũng sẽ không ngần ngại.
“Đừng làm thế. Dù ông có chết cũng không sao cả.” Ông ngoại giữ chặt lấy tay Lâm Vân.
Ông ngoại cũng không muốn Lâm Vân từ bỏ cả danh dự của mình vì ông.
“Ông ngoại, không phải hôm nay ông đã nói với cháu như thế sao? Người đàn ông cũng nên biết khi nào phải cúi đầu.” Lâm Vân quay về phía ông ngoại, cười.
Sau đó.
“Bụp.”
Lâm Vân liền quỳ xuống.