“Tố Uyên?”
Khi nghe thấy tên Tố Uyên, Lâm Vân bỗng giật mình.
Mối tình đầu của anh chính là mối tình thời học trò với cô bạn tên Tố Uyên, cái tên in sâu trong tâm trí anh.
Chỉ là trước đây Tố Uyên muốn rời khỏi thành phố Bảo Thạnh để đến thủ đô theo đuổi ước mơ, kể từ đó về sau Lâm Vân không có chút tin tức gì về cô.
“Chắc cũng chỉ là trùng họ trùng tên thôi.” Liễu Chí Trung lắc đầu.
Lúc này, radio đang phát bài mới của Tố Uyên (Fake Love Comes True).
“Đây là… Đây là Tố Uyên! Đúng! Chính là cô ấy!”
Nghe tiếng nhạc, Lâm Vân chợt bồi hồi.
Lâm Vân có thể chắc chắn khẳng định giọng hát này chính là của Tố Uyên.
“Tố Uyên thực sự đã bước vào Showbiz rồi, lẽ nào ước mơ năm đó mà cô ấy nói muốn theo đuổi chính là đây sao?” Lâm Vân lẩm bẩm.
Lời bài hát rất hay, giai điệu cực kỳ bắt tai, bài hát như kể về câu chuyện đầy thê lương.
Chỉ là…Người con trai trong bài hát sao lại giống Lâm Vân đến vậy.
Lâm Vân tấp xe bên đường, móc điện thoại ra, tìm tên Tố Uyên trong danh bạ.
Do dự vài giây, Lâm Vân nhấc máy lên gọi.
“Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại, chân thành cảm ơn!” điện thoại báo lỗi, không liên lạc được.
“Không đúng sao? Lẽ nào cô ấy đổi số rồi? Cũng đúng, người ta bây giờ là ca sĩ nổi tiếng rồi.” Lâm Vân gượng cười.
Người con gái anh từng yêu, bây giờ ngay cả việc liên lạc cũng không được.
Im lặng một lúc, Lâm Vân lẩm bẩm: “Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng cho mình, cô ấy đã tìm được ước và con đường riêng của mình, thôi thì chúc cô ấy thành công.”
Sau đó, anh để bài Fake Love Comes True ở chế độ lặp lại, khởi động xe, đi thẳng về phía trước.
Dù bây giờ gặp thì cũng không gặp được, gọi cũng không liên lạc, nhưng ít ra cũng được nghe giọng hát của cô ấy.
20 phút sau.
Tại chợ lớn.
Đây là nơi buôn bán đông đúc, người xe lui tới rất tấp nập.
Lâm Vân lái xe đến bãi đỗ xe.
Anh ta đi lòng vòng trong bãi nhưng không tìm được chỗ đỗ xe.
“Uây! Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Loanh quanh vài vòng, cuối cùng Lâm Vân cũng tìm được chỗ đậu xe, Lâm Vân lập tức quay đầu lái xe vào chỗ đậu xe, tuy nhiên lần đầu tiên có chút chệch choạc, Lâm Vân lại đi ra, lại lái vào.
“Oanh!”
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang, một chiếc xe Toyota hầm hố dũng mãnh lao tới như tia chớp, trực tiếp xen vào vị trí xe đang trống này.
“Đậu má!”
Lâm Vân buột miệng nói ra một câu nói tục, đồng thời liên tục bấm còi hai lần, sau đó thò đầu ra cửa xe..