Tất cả những gì Lâm Vân làm hôm nay, dù có là Liễu Chí Trung cũng không ngăn cản được anh ta, ông ta biết hôm qua Lâm Vân chịu sự uất ức, đến hôm nay chân tướng đã rõ ràng, Lâm Vân muốn trút hết nỗi oan ức đó.
Liễu Chí Trung cảm thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, xua tay.
“Chuyện xảy ra hôm nay thì cũng đã qua rồi, thế thì tôi xin tuyên bố quyết định của tôi, cắt chức giám đốc của Lê Văn Hải, Lâm Vân lên làm Phó giám đốc Tập đoàn Tỉnh Xuyên.”
Vừa dứt lời, ở phía dưới, tiếng vỗ tay rôm rả không ngớt.
Không một ai đứng lên phản đối, cũng chẳng có ai đứng lên nói giúp Lê Văn Hải.
Tất cả những người trong hội trường lúc này đều hiểu rõ, từ nay về sau quyền hành trong Tập đoàn nghiễm nhiên về tay Lâm Vân, còn về phần Lê Văn Hải e là khó có thể cạnh tranh ảnh hưởng.
Hội nghị kết thúc, ông Lê yêu cầu Lâm Vân về phòng làm việc của mình, sau đó ông cũng rời hội trường.
Trong phòng làm việc.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, rất nhiều người trong hội đồng quản trị tới bên Lâm Vân.
“Cậu Lâm, tôi tên Phùng Tiến Tài là giám đốc nhân sự của tập đoàn, sau này cậu cần gì cứ nói tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Cậu Lâm, tôi là giám đốc kỹ thuật của Tập đoàn, sau này phiền cậu giúp đỡ”.
“Cậu Lâm, còn tôi là giám đốc điều hành của Tập đoàn, từ nay về sau xin nghe cậu, hết lòng trung thành với cậu.”
“Cậu Lâm, tôi là…!”.
…
Trong một lúc, rất nhiều giám đốc cấp cao trong hội đồng quản trị lũ lượt kéo tới bên Lâm Vân, bày tỏ sự chào hỏi, nương nhờ.
Trước đây khi mà Lâm Vân và Lê Văn Hải đối đầu với nhau, những vị này hoàn toàn không đứng về phe nào.
Bây giờ đã quá rõ ràng, ưu thê hoàn toàn về tay Lâm Vân, bọn họ đương nhiên ngả mũ theo để tránh trở thành mục tiêu của Lâm Vân sau này.
Lâm Vân mỉm cười, vui vẻ trả lời từng người một.
Trước đây Lâm Vân bị cô độc trong Tập đoàn, có được sự hậu thuẫn như ngày hôm nay của các lãnh đạo, giám đốc cấp cao, đương nhiên anh ta nhận hết.
Lê Văn Linh vốn là người trong dòng dõi họ Lê, anh ta rất một lòng với Lê Văn Hải.
“Lâm thiếu gia, tôi là Lê Văn Linh, trước đây có mắt không tròng thường xuyên chống đối Lâm thiếu gia, giờ tôi hối hận vô cùng.
Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho Lâm thiếu gia để chuộc lại lỗi lầm của mình trước đây”.
Lê Văn Linh nịnh hót.
“Lê Văn Linh! Mày…!”
Cách đó không xa, giám đốc tài vụ tập đoàn Lê Hằng cùng nhiều người trong dòng tộc họ Lê vô cùng tức giận khi trông thấy bộ dạng nịnh hót của Lê Văn Linh.
Lúc này, Tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Nam Trung cũng tới diện kiến Lâm Vân.
“Cậu Lâm, chúc mừng cậu được thăng chức Phó giám đốc, sau này làm việc nhất định giúp đỡ.” Đỗ Nam Trung mỉm cười.
“Bác Trung quá khen, Bác là trụ cột của công ty, làm ở đây biết bao nhiêu năm, dày dặn kinh nghiệm, đã dốc hết mình làm việc cùng ông ngoại cháu, sau này hy vọng Bác giúp đỡ con nhiều hơn mới phải.”
Đỗ Nam Trung không chỉ là trụ cột của tập đoàn, ông còn là người được ông Lê tin tưởng nhất.
Là người có địa vị cao nhất trong tập đoàn, xét về lý, ông đương nhiên rất có năng lực và là người vô cùng xuất chúng..