“Lâm Vân, mày bớt dọa tao đi, tao vốn chẳng làm gì, mày có được chứng cứ gì chứ.” Lê Văn Hải khoanh tay, bộ dáng cao ngạo đắc ý.
Lê Văn Hải tự cho rằng Lâm Vân chắc chắn không thể tìm được chứng cứ gì, vì chứng cứ đều bị mấy người anh ta tiêu hủy rồi, ngay cả tài xế cũng bị bọn họ xử lý rồi.
Vào lúc này, Liễu Chí Trung vào phòng hội nghị, cả phòng dần im lặng.
“Lâm Vân, cháu nói cháu có chứng cứ cho mọi người xem, cháu đưa ra đi.” Liễu Chí Trung nói.
“Vâng, ông ngoại.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lâm Vân lập tức đứng dậy, bước lên phía trước.
“Anh ta có chứng cứ thật sao?” Liễu Nguyên Hải kinh ngạc.
“Không, anh ta không thể có chứng cứ được!” Lê Văn Hải thầm nhủ.
Lâm Vân tuyệt đối không thể lấy ra chứng cứ.
Lê Hằng và những người khác thấy Lâm Vân muốn lấy ra chứng cứ cũng có chút lo lắng, vì họ không nghĩ Lâm Vân có thể ngốc đến mức làm lớn chuyện, lấy chứng cứ giả ra qua mắt người khác.
Lâm Vân bước đến phía trước.
“Ông ngoại, các vị quản lý, chuyện hôm qua rốt cuộc là như thế nào, có chứng cứ nằm trong tay tôi, tôi nghĩ đã đến lúc làm sáng tỏ chân tướng rồi.
Lâm Vân vừa nói, vừa lấy bút ghi âm ra.
“Mời mọi người nghe cho rõ.”
Lâm Vân nói xong, mở bản ghi âm.
Từng câu trong bản ghi âm phát rõ ràng trong phòng hội nghị yên tĩnh.
Cái mọi người nghe thấy chính là nội dung cuộc nói chuyện của Lê Văn Hải và Băng Di.
Giây phút Lê Văn Hải nghe được bản ghi âm, dáng vẻ ngập tràn tự tin lúc đầu dần dần biến mất, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
…
2 phút sau, đoạn ghi âm kết thúc.
Cả phòng hội nghị xôn xao.
Trong bản ghi âm, Lê Văn Hải đã chính miệng thừa nhận anh ta tìm người đâm mẹ Chu Ân và gọi điện thoại uy hiếp Chu Ân.
Vì thế, chân tướng của chuyện hôm qua rốt cuộc ra sao, mọi người đều rõ ràng.
Hóa ra những lời Lâm Vân nói hôm qua đều là sự thật.
Lê Văn Hải đùng đùng đứng lên.
“Lâm Vân, mày..
làm sao mày có được đoạn ghi âm này!” Lê Văn Hải không cam tâm truy hỏi.
“Lê Văn Hải, mày biết cách chơi xấu thì tao cũng biết.” Lâm Vân cười lạnh.
“Mày..
Khốn nạn!” Lê Văn Hải tức đến tái mặt.
Lê Văn Hải không hề ngờ được Lâm Vân sẽ dùng cách này.
“Im lặng!” Liễu Chí Trung đập bàn.
Tất cả yên tĩnh trở lại.
Liễu Chí Trung nhìn Lê Văn Hải, sắc mặt ông càng trầm trọng
“Lê Văn Hải, thế mà mày lại dám làm ra chuyện này, mày tài giỏi quá nhỉ!”
Liễu Chí Trung quát lớn, giọng ông vang vọng trong phòng hội nghị.
Lê Văn Hải nghe xong sợ đến mức run rẩy.
“Ông nội, ông nghe con giải thích, cái này… cái bút ghi âm này chắc chắn là do anh ta làm giả!” Lê Văn Hải hoảng hốt giải thích, cả người có vẻ hoảng sợ.
“Mày còn ngụy biện cái gì! Mày tưởng tao ngu ngốc lắm à? Cút đi cho tao!” Liễu Chí Trung quát, không muốn nghe Lê Văn Hải giải thích.
“Ông nội, con biết sai rồi, ông cho con thêm một cơ hội đi!”.