“Qúy ông này, thật không còn lời nào nói với ngài, quản lý của chúng tôi, đang phục vục khách VIP, là giám đốc lớn.” Phục vụ nói.
“Cô không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần dẫn chúng tôi đi gặp quản lý của các cô, tiền trên bàn này, đều là của cô.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Phục vụ nhìn mấy triệu trên bàn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Phục vụ dẫn đường, Lâm Vân đến một phòng.
Bên trong phòng là bẩy, tám người đàn ông trung tuổi, bọn họ đều ôm một người phụ nữ trẻ trong lòng, vừa uống rượi, vừa nói chuyện, thấy dáng điệu của bọn họ, hẳn đều là ông chủ.
Người đàn ông đầu trọc ngồi vào giữa, trong lòng ôm một người đẹp, là quản lý quán bar Băng Di.
“Băng Di, đây là vị khách muốn gặp chị.” Phục vụ nói.
“Vị soái ca này.
Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Băng Di nhìn về phía Lâm Vân đem mụ cười trên mặt.
“Băng Di, cùng tôi đi uống vài ly, thì thế nào?” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Thật xin lỗi, tôi bây giờ đang có khách.” Băng Di chỉ liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vân, tỏ vẻ coi thường.
Lâm Vân nhìn thẳng người đàn ông hói đnag ôm Băng Di, nói:
“Ông chủ này, để Băng Di cho tôi thì sao?”
Ngay khi Lâm Vân vừa nói câu này, bảy ông chỉ còn lại đang ngồi trong phòng, đều ngẩng đầu nhìn Lâm Vân.
Người đàn ông hói đang ôm Băng Di, cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, không bình tĩnh nói:
“Ngươi là cái thá gì? Để mỹ nhân của ta cho ngươi? Cút sang một bên, đừng ở đây quấy rối hứng thú của bọn ta!”
Lâm Vân chậm rãi cầm ly rượi trên bàn lên.
“Miệng anh rất thối, anh có biết không?” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Vân vừa nói xong, trực tiếp rót ly rượi, thẳng lên đầ tên đầu trọc.
“Thằng ranh này, ngươi muốn chết sao!”
Bảy ông chủ trung liên kia, nháo nhào đúng lên.
“Chết tiệt, thằng ranh ngươi là muốn chết sao! Dám hắt lên ông đây, nhanh gọi bảo vệ qua đây! Hôm nay ông đây sẽ cho thằng ranh nhà ngươi một bài học!” Người đàn ông hói vừa lau mặt, vừa giận dữ hét lên.
Băng Di cũng bị một phen làm cho hết hồn, vội lấy khăn lau mặt cho người đàn ông hói đầu, đồng thời thầm chửi thành ranh xúi quẩy này.
“Cho tôi một bài học? Ông thử xem!”
Lâm Vân rút súng ra, chĩa thẳng vào người đàn ông hói.
“Súng! Anh ta có súng!”
Người đàn ông đầu trọc và những ông chủ khác, và Băng Di, sau khi nhìn thấy súng trong tay Lâm Vân, nét mặt thay đổi rõ rệt.
“Nhà máy máy móc Quang Thịnh.
Tài sản hơn 10 tỷ đúng chứ? Trọng lượng của anh, trong mắt tôi, và con kiến không có gì khác biệt.” Lâm Vân vừa nói, vừa dí súng vào đầu người đàn ông đầu trọc.
“Người anh em này, không! Đàn anh này, ngài… ngài là ai vậy.” Người đàn ông đầu trọc mặt đầy sợ hãi, giọng nói có chút run run nói..