Đối với Lê Văn Hải và Lê Hằng, họ thực sự hy vọng rằng Lâm Vân sẽ từ chối và tiếp tục gây rối, phá hủy hình ảnh của chính mình trước mặt mọi người.
Bằng cách đó, họ có thể tiếp tục thổi lửa, sau đó áp đặt một số tội danh lên Lâm Vân và hoàn toàn đẩy Lâm Vân vào vực sâu mãi không thể phục hồi niềm tin với mọi người.
Lâm Vân suy tư một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Liễu Chí Trung, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
“Thưa ông, cháu xin lỗi! Xin hãy thứ lỗi!”
Lâm Vân nói từng chữ một, âm thanh vang vọng!
Tức giận tồn đọng trong lồng ngực Lâm Vân sắp nổ tung, Lâm Vân càng không muốn xin lỗi Lê Văn Hải.
Bởi vì Lâm Vân chắc chắn đó là tất cả những gì anh phải làm!
Ngoài anh ra, tuyệt đối không có ai khác!
Nhưng lý trí nói cho Lâm Vân biết nếu anh không xin lỗi, sau đó làm ầm ĩ lên thì cũng chỉ cho người khác chỉ trỏ, để đám người Lê Văn Hải tiếp tục kế hoạch của họ!
Liễu Chí Trung ở trước mặt anh, nhìn thấy Lâm Vân muốn xin lỗi, ông ấy miễn cưỡng gật đầu, nếu Lâm Vân lựa chọn không xin lỗi thì ông ấy cũng không thể ép buộc Lâm Vân.
Nhưng ông ấy chỉ có thể thất vọng hơn.
Theo quan điểm của Liễu Chí Trung, đây cũng là một bài tập trong sự trưởng thành của Lâm Vân, một người đàn ông có thể uốn cong hay duỗi thẳng, anh ta phải học cách cúi đầu khi cần.
Một điều quan trọng là không thể quá cứng nhắc, quá cứng nhắc sẽ dễ bị gãy.
Lâm Vân đi thẳng tới chỗ Lê Văn Hải.
“Lâm Vân, không phải mày rất điên cuồng và ngạo mạn sao? Không ngờ mày cũng chỉ có như thế, lại lựa chọn xin lỗi.
Thật đúng là đồ ăn hại!” Lê Văn Hải chế nhạo.
Lúc này Lê Văn Hải rất lo lắng với Lâm Vân, nếu anh ta đánh hắn lần nữa thì hắn liền có thể tiếp tục làm lớn lên.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Lê Văn hải, trên người một mảnh đen tối như mực toát ra một cỗ ớn lạnh.
Sau khi Lê Văn Hải cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, trong lòng không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt này quá mức kinh người, khiến lòng hắn run lên.
“Lê Văn Hải chúc mừng mày, âm mưu của mày hôm nay đã thành công rồi đó, tao xin lỗi.” Lâm Vân xin lỗi.
“Hừ, vô dụng!” Lê Văn Hải giơ ngón giữa khiêu khích Lâm Vân.
Lâm Vân không có trực tiếp đánh hắn nhưng lại đè nén lửa giận trong lòng.
“Vì Lâm Vân đã xin lỗi rồi nên việc đánh đập tạm thời bỏ qua.” Liễu Chí Trung nói.
Liễu Chí Trung yêu cầu Lâm Vân xin lỗi và tạm thời cho Lâm Vân một bậc thang đi xuống.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn Lâm Vân, chậm rãi nói: “Lâm Vân, hãy nhớ đây là việc cần có bằng chứng.
Cháu có nói gì thì nói, chỉ cần cháu có thể đưa ra bằng chứng chứng minh vụ tai nạn xe cộ của mẹ Chu Ân có liên quan đến Lê Văn Hải, ông nhất định sẽ giải quyết cho cháu.
Nhưng nếu không có chứng cứ, thì đừng có nhắc đến nó nữa.”
“Cháu biết rồi.” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
“Thôi, cuộc họp kết thúc!”
Liễu Chí Trung nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng họp.
Liễu Chí Trung vẻ mặt ảm đạm quay lại nhìn thư ký Diệp, nói: “Thư ký Diệp, cô cũng đi kiểm tra xem liệu mẹ của Chu Ân có liên quan đến một vũ tai nạn xe hơi hay không.”.