Chương 90
“Đúng vậy Trịnh Hải, lúc đó chúng ta đánh cược, bây giờ đã có kết uả, dựa theo kèo cược thì mày phải phát sóng trực tiếp ăn phân tại trường học, mày mau thực hiện lời hứa đi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Trịnh Hải nghe thấy Lâm Vân bắt hắn thực hiện lời hứa, da mặt hắn lập tức nhăn lại: “Tao… lúc đó tao nói giỡn với mày thôi mà, tao không coi là thật.” Trịnh Hải lắp bắp nói.
Bảo Trịnh Hải phát sóng trực tiếp ăn phân? Đương nhiên không thẻ.
Lâm Vân nghe thấy, lập tức nồi giận.
“Rầm!
Tay anh đập xuông chiệc bàn trước mặt, động thời tức giận thét to: “Nói giỡn với tao? Ha ha, mày mẹ nó nghĩ là tao dễ đùa lắm à? Trịnh Hải, ông đây nói mày phải thực hiện lời đánh cược ngay tại đây, thì mày phải làm ngay! Đừng mơ tưởng chống chế!”
Từ khi Lâm Vân trở thành cháu ngoại của Liễu Trí Trung, tuyệt đối không có ai dám giốn mặt với anhl “Thằng oắt này, mày mẹ nó nghĩ mình là ai chứ? Một thằng oắt aghèo kiết xác mà dám quát tao, ông đây đường đường là hội trưởng hội ngoại giao, con mẹ nó mày là cái thá gì?”
Trịnh Hải cũng rồng to, không hề có chút gì e ngại Lâm Vân.
“Trịnh Hải tao nói như vậy đấy, ông đây sẽ không thực hiện lời hứa, mày có thể làm gì tao.” Trịnh Hải kiêu ngạo.
“Tốt nhất là mày Phịnh mình thực hiện, nêu không làm, vậy tao cũng chỉ có thể giúp mày thực hiện.” Lâm Vân híp mắt, giọng lạnh như băng.
“Giúp tao thực hiện? Ha ha, tao muốn nhìn xem mày giúp tao thực hiện như thế nào!” Trịnh Hải cười ha ha.
Trịnh Hải có thân phận là hội trưởng, hắn không sợ Lâm Vân chút nào. Lúc này, ba người bạn cùng ký túc xá với Trịnh Hải nhảy xuông giường, đứng phía sau Trịnh Hải, hung ác nhìn chằm chằm ba người Lãm Vân.
“Nơi này là ký túc xá của ông mày, ba đứa chúng mày mau cút cho tao đi, nếu không đừng trách ông mày không khách sáo!” Trịnh Hải quát lớn trách mắng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ba người sau lưng Trịnh Hải đều làm động tác ra đòn, ý tỏ nếu các người không cút, vậy bọn tôi sẽ ra tay.
“Anh Vân, làm sao bây giờ? Chúng ta đánh với bọn chúng?” Mập xoa xoa hai tay.
Lâm Vân lạnh lùng cười: “Loại chuyện đánh nhau này không cần tôi ra tay, chúng ta đi trước.”
Loại chuyện đánh nhau này là để tay đấm làm, bây giờ Lầm Vân đã là phú tam đại cao nhất, còn cân làm việc đánh nhau khổ cực này ư?
Anh nói xong, Lâm Vân dẫn Mập và Vương Tuyệt đi ra khỏi ký túc xá.
“Hừ, tao tưởng là trâu bò lắm, cuối cùng cũng phải cút đi thôi, đấu với tao? Hừ, mây hạt bột phần chúng mày cũng xứng?”
Trịnh Hải thấy ba người Lâm Vân đi ra ngoài, lập tức ngâng đầu tươi cười Bếp ý. Ngay sau đó, hãn hét lớn vê phía ba người Lâm Vân: “Ba đứa TNG mày nghe rõ cho tao, hôm nay chúng mày làm tao phật ý, nhất định tao sẽ cho chúng mày hiệu được, đắc tội tao có hậu quả nghiêm trọng gì!”
Trịnh Hải tự xưng mình là hội trưởng; hội ngoại giao, đôi phó ba tên lâu la quá là dễ dàng. Lúc này, Lâm Vân đội nhiên dừng chân, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Hải: “Trịnh Hải, mày tưởng tao bỏ qua cho mày à? Tin tao BIỆ chắc chắn tao sẽ khiến mày phải thực hiện lời hứa.”
Lâm Vân nở nụ cười quái dị khiến người ta run rấy, sau khi bỏ lại những lời này, Lâm Vấn dẫn Mập và Vương Tuyết rời khỏi ký túc xá.
Sau khi rời khỏi ký túc xá nam sinh.
“Anh Vân, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy? Xem cái vẻ đặc ý của Trịnh Hải kia, làm người ta tức gần chết!”
Mập vội nói.