Chương 823
Trước tình huống như vậy, những người lấn chiếm làn đường ưu tiên ngay cả thở cũng không dám, sợ chọc giận tới nhiều người, bị những người này xông lên đánh.
Rất nhanh đường đã được thông, xe cứu thương chạy tới, những người bị thương đều được đưa lên xe.
Lâm Vân cũng giúp đỡ các nhân viên y tế đưa cô gái mà bọn họ cứu ra lên xe cứu thương.
“Không có việc gì thì cố gắng dưỡng thương cho tốt.” Anh mỉm cười nói với cô ấy.
“Tôi là Nguyên Linh, có thể nói cho tôi biết, tên anh là gì không?” Nguyên Linh nhìn anh hỏi.
“Tên tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân nói ra tên mình.
“Lâm Vân, cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, nếu có thể, mong anh để lại số điện thoại, tôi sẽ cảm tạ anh.” Vẻ mặt cô ta vô cùng thành khẩn.
“Số điện thoại sẽ không để lại, tôi cứu cô không phải vì muốn được cảm ơn.” Anh nói.
Sau khi nói xong, anh trực tiếp xoay người rời đi.
“Lâm Vân, cảm ơn anh, tôi nợ anh một ân tình, về sau nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp nói.” Cô hướng về phía anh hét lớn.
Sau khi xe cứu thương rời đi, hơn một tiếng sau, hiện trường được dọn sạch.
Đường lại khôi phục như bình thường.
Lâm Vân nhanh chóng lái xe đi tiếp.
Thành phố Tỉnh Xuyên, cũng là trung tâm kinh tế văn hóa, khu phía Tây Nam, là thành phố có kinh tế phát triển nhất.
Công ty Tỉnh Xuyên nằm trên một khu đất đắt đỏ.
Mục đích của Lâm Vân tới đây, cũng chính là đi đến nơi này.
Theo như tin tức của anh, trận đấu quyền Anh ngầm sẽ diện ra vào tối nay, cho nên Lâm Thanh liền đến thẳng địa điểm tổ chức thi đấu chính là huyện Vĩnh Thanh.
Huyện Vĩnh Thanh cách trung tâm thành phố chỉ 5 cây số, đây là một huyện nhỏ, đi đến đây cũng chỉ có duy nhất một con đường.
Ngầm tổ chức trận đấu quyền Anh ở đây cũng có thể đoán được lí do vì sao, bởi vì nơi này xa xôi hẻo lánh.
Khi đến nơi, đã là hơn bốn giờ chiều.
Bởi vì trận đấu quyền Anh, cả huyện đều trở nên tấp nập, náo nhiệt khác thường.
Ba người Lâm Vân đã sớm đói bụng, nhanh chóng tìm một nhà hàng để ăn cơm, đồng thời ở chỗ ông chủ nghe ngóng được cụ thể nơi diễn ra thi đấu.
Bên trong nhà hàng sớm đã có rất nhiều khách, phần lớn đều vừa ăn cơm vừa tán gẫu chuyện thi đấu.
Lúc này, đột nhiên có mười mấy người từ bên ngoài tiến vào, đi đầu là một chàng trai tóc húi cua.
“Là cậu chủ Chu.
Mọi người nghe thấy ba chữ “Cậu chủ Chu” này, mặt lập tức biến sắc.
Cậu chủ Chu để tóc húi cua, hời hợt mà phun ra hai chữ.
“Dọn dẹp.”
Hai người đi theo phía sau cậu ta gật đầu sau đó trực tiếp tiến lên nói: “ Cậu chủ Chu dùng cơm, chỉ nhân viên phục vụ được ở lại còn những người khác mau cút đi.”