Chương 756
Tất cả trưởng bối của nhà họ Lâm có mặt ở trong phòng đều đứng lên hết.
“Chào chủ tịch Doãn, chào các ông chủ, tôi đã nghe đến danh tiếng của các vị từ lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt. Quả thật đúng là phong thái hơn người!” Ông Lâm gắng gượng cười nói.
Nói đùa sao, đám ông chủ lớn mà chủ tịch Doãn dẫn đến đây hôm nay bình thường đâu phải muốn gặp là có thể gặp được.
“Ông Lâm quá khách khí rồi, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để chúc thọ ông, đây là chút quà nhỏ của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh chúng tôi.”
Chủ tịch Doãn cười tủm tỉm mở hộp quà ra.
Bên trong hộp là một đôi vòng tay phỉ thúy cao cấp bằng thủy tinh.
“Vòng tay phỉ thúy này là tôi dùng 105 tỷ mới mua được khi tham gia buổi đấu giá ở Tây Đô năm ngoái, vòng ngọc phỉ thúy cao cấp như thế này chỉ có thể gặp chứ khó mà có được. Hôm nay tôi tặng cho ông Lâm, chúc ông Lâm phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Chủ tịch Doãn vừa cười vừa nói.
Những trưởng bối nhà họ Lâm vừa nghe thấy những lời này thì sợ hết hồn, tặng quà trị giá trăm tỷ luôn sao?
Phải biết là tài sản của nhiều ông chủ ở huyện Kiến Nghiệp cũng chỉ khoảng mấy trăm tỷ mà thôi. Dù sao thì đây cũng chỉ là một huyện.
“Này… Cái này… Chủ tịch Doãn, món quà này quá quý giá rồi.”
Ông Lâm không dám nhận món quà này.
Dù sao bọn họ cũng không có quen biết gì với chủ tịch Doãn, mà bàn về thân phận của ông và chủ tịch Doãn thì đáng lí ra người nên tặng quà để làm quen với Chủ tịch Doãn phải là ông mới đúng.
“Ông là ông nội của Lâm Vân, nên ông có thể nhận món quà lớn này.” Chủ tịch Doãn mỉm cười đặt món quà qua bên cạnh.
“Chủ tịch Doãn, tôi… Cháu trai tôi, Lâm Vân, nó… Rốt cuộc thì nó là ai vậy?” Ông Lâm không nhịn được sự kinh ngạc nữa, vì thế hỏi luôn.
Ông Lâm vẫn luôn nghe những người này gọi Lâm Vân là chủ tịch Lâm.
“Ông Lâm, chủ tịch Lâm không nói cho ông biết thân phận của cậu ấy à?” Chủ tịch Doãn kỳ quái hỏi.
“Cái này…” Ông Lâm không biết phải trả lời như thế nào.
“Nếu chủ tịch Lâm không nói cho ông biết, vậy tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy có lý do riêng, vì thế tôi không thể lắm miệng được. Nếu cậu ấy muốn nói thì sẽ tự nói cho mọi người biết.” Chủ tịch Doãn cười tủm tỉm nói.
“Chủ tịch Doãn, các người… Có phải các người đã lầm rồi không? Thằng nhóc Lâm Vân kia chỉ là một thằng nhóc bị bỏ rơi, chỉ là một sinh viên nghèo không có bản lĩnh gì cả, nó…” Bác hai Lâm Hải Cường không nhịn được nữa, hét lên.
Sau khi chủ tịch Doãn nghe hết những lời này thì quay sang nhìn bác hai Lâm Hải Cường chằm chằm.
“Người trẻ tuổi này, nói chuyện phải dùng não để suy nghĩ chứ. Cậu có biết những lời cậu vừa nói sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào nếu đây là thành phố Bảo Thạnh không?” Ánh mắt chủ tịch Doãn lạnh đi.
Sau khi bác hai cảm nhận được ánh mắt của chủ tịch Doãn thì cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đành khó chịu ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
“Ông Lâm, đây là quà của chúng tôi.”
Đám ông chủ sau lưng chủ tịch Doãn cũng lần lượt đưa quà của mình ra, mà quà của bọn họ đều có giá hơn 3 tỷ, đám ông chủ địa phương huyện Kiến Nghiệp nhìn thấy như thế thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ông Lâm không dám sơ suất, cảm ơn từng người một.