Chương 753
Ngay cả nhà họ Lâm cũng không thể so sánh với tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh.
“Đây… Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Là đứa nào mời đấy hả?” Ông Lâm cũng không nhịn được hỏi.
“Chúng con… Chúng con cũng không biết.”
Đám người bác cả đều lắc đầu.
“Mau nhìn kìa. Tổng giám đốc Trương lại đi về phía Lâm Vân.” Cô nhỏ bỗng nhiên hét lên.
Đám người rối rít quay lại, quả nhiên tổng giám đốc Trương đang đi đến trước mặt Lâm Vân.
“Chậc chậc! Chẳng lẽ ông ấy đến vì Lâm Vân sao?” Bác cả hít mạnh một hơi.
“Chào chủ tịch Lâm. Ông chủ Trương tôi đích thân đến mừng thọ ông cụ Lâm.” Tổng giám đốc Trương khách khí nói.
“Tổng giám đốc Trương thật là có lòng, ông nội của tôi đang ở bên trong.” Lâm Vân lại lạnh nhạt nói.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết rồi.”
Sau khi tổng giám đốc Trương nói xong thì bước vào trong nhà.
Lúc này Lâm Hải Quang và đám người trẻ đang ngồi bên cạnh Lâm Vân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ đám con cháu như bọn họ, mà ngay cả những người có vai vế lớn như ông Lâm, bác cả, bác hai cũng phải đối xử kính cẩn với một ông chủ lớn có khối tài sản vài ngàn tỷ này.
Nhưng kết quả thì sao, ông ta lại vô cùng cung kính với Lâm Vân.
Bọn họ nghĩ muốn nát óc cũng không thể hiểu được tại sao lại có kết quả như thế?
“Sao lại như thế? Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?” Lâm Hải Quang nghiến răng, ánh mắt đầy khó tin.
Bên trong nhà lớn.
“Tổng giám đốc Trương, hoan nghênh hoan nghênh!”
Đám người bác cả đều đứng dậy hết, ai cũng đều tươi cười chào đón.
Ngay cả Lâm Hải Huy, dù trong lòng đang vô cùng chấn động nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười, anh ta không thể đắc tội với nhân vật lớn này được.
Nhân vật lớn như thế này bình thường nhà họ Lâm bọn họ không thể nào mời được.
Nếu là ông Lâm thì may ra còn có thể sắp xếp được.
“Chúc ông Lâm sinh nhật vui vẻ, đây là chút lễ nhỏ tặng ông để thể hiện thành ý.” Tổng giám đốc Trương đưa đến một món quà.
Món quà được đựng trong một chiếc hộp nên không ai biết bên trong đựng cái gì. Nhưng mà với địa vị của tổng giám đốc Trương thì món quà này nhất định có giá trị không thấp chút nào.
“Cảm ơn tổng giám đốc Trương.” Ông Lâm vừa cười vừa trả lời.
Bây giờ trong lòng ông Lâm có một vạn câu hỏi vì sao nhưng tình huống không hợp vì thế ông không thể hỏi gì.
“Ông Lâm, khách đến còn nhiều, tôi không làm phiền ông nữa.” Tổng giám đốc Trương cười nói.
Sau khi tổng giám đốc Trương của tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh ra khỏi nhà lớn thì cũng đi đến khu vực dành cho khách.