Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 739





Chương 740

“Tổng giám đốc Lâm à, anh ta vẫn chưa bắn.” Huấn luyện viên nói.

“Ồ? Lâm Vân, sao cậu không thử xem? Không lẽ là sợ à, đến cả con gái cũng dám mà cậu lại không dám hả? Buồn cười thế chứ.” Lâm Hải Huy cười nói, ánh mắt đầy vẻ xem thường.

“Lâm Hải Huy, chắc là Lâm Vân hơi mệt đó mà, đừng ép thằng bé làm gì.” Lâm Mộc Thanh giải thích thay cho Lâm Vân.

“Không dám thì là không dám thôi, mệt mỏi chỉ là cái cớ thôi, mà cũng buồn cười quá đấy?” Lâm Hải Huy cười lạnh.

“Lâm Hải Huy, anh đã nói đến mức này rồi, hay là chúng ta so tài một lần đi.” Lâm Vân nở nụ cười.

“So tài? Muốn so với tôi cái gì?” Lâm Hải Huy nhìn Lâm Vân.

“Đương nhiên là so bắn súng rồi. Mỗi người mười phát, ai điểm cao hơn thì thắng, đừng nói là anh không dám nhé!” Lâm Vân hờ hững nói.

Em trai Lâm Hải Huy là Lâm Hải Quang cũng nhằm vào Lâm Vân, Lâm Vân cũng không phải là người nóng tính, nhưng nếu Lâm Hải Huy đã nói tới mức này rồi, sao Lâm Vân có thể tiếp tục nhường nhịn?

“Cậu nói gì? Cậu… cậu nói muốn so tài bắn súng với tôi? Cậu không nói đùa chứ?” Lâm Hải Huy nhìn Lâm Vân.

“Anh thấy tôi đang nói đùa sao? Chỉ cần trả lời tôi thôi, anh có dám không?” Lâm Vân nở nụ cười.

“Ha ha, tại sao lại không dám?” Lâm Hải Huy cười ha ha.

Lâm Hải Huy là hội viên ở nơi này, đương nhiên là không chỉ cầm súng có một lần, anh ta tự nhận khả năng bắn súng của mình là tốt nhất trong số con cháu nhà họ Lâm.

Mà trong mắt Lâm Hải Huy, Lâm Vân chỉ là một sinh viên đại học nghèo bị gia tộc vứt bỏ, sao có thể từng cầm súng được?

Lâm Vân muốn so tài với anh ta à, có khác gì muốn chết đâu?

Huấn luyện viên của Lâm Vân cũng không nhìn nổi nữa, anh ta mở lời.

“Anh Lâm Vân à, nói vậy, người bình thường chưa tiếp xúc với súng bao giờ, lần đâu tiên cầm súng sẽ rất khó khống chế, dù sao đây cũng là súng thật chứ không phải đồ chơi, mà anh Lâm Hải Huy đây là một trong những hội viên có khả năng bắn súng tốt nhất trong câu lạc bộ bọn tôi, so với anh ấy thì…”

Mặc dù huấn luyện viên còn chưa nói xong nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Lâm Vân à, đừng nhất thời nóng máu, cậu ta là hội viên ở đây, mà em thì còn chưa sử dụng súng thật bao giờ.” Lâm Mộc Thanh cũng kéo Lâm Vân lại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Tôi cảm thấy tôi mạnh hơn anh ta một chút đấy.” Lâm Vân nở nụ cười.

“Mạnh hơn tôi một chút? Ha ha, cậu đã cố ý muốn khiêu chiến tôi như vậy, nếu Lâm Hải Huy tôi không ứng chiến thì chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?” Lâm Hải Huy cười nói.

Vốn Lâm Hải Huy đã muốn tìm cơ hội xử đẹp Lâm Vân rồi, không ngờ Lâm Vân lại chủ động muốn nhảy vào mũi súng, vậy thì không phải là vừa hay sao?

Hai người đấu với nhau đương nhiên sẽ khiến con cháu nhà họ Lâm chú ý.

“Phì, Lâm Vân dám khiêu chiến với anh Hải Huy hả? Cậu ta bị à?”

“Một người chưa từng chạm qua súng mà cũng dám khiêu chiến với anh Hải Huy. Thật sự là không biết lượng sức mình.”

Mấy con cháu nhà họ Lâm đều che miệng cười.

Ngay cả huấn luyện viên bên cạnh cũng cảm thấy Lâm Vân không biết lượng sức mình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv