Chương 733
Lâm Hải Huy lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, tôi đây rửa mắt mong chờ, chờ thời điểm chị thất bại, để tôi xem chị giải thích với ông nội thế nào, giải thích với nhà họ Lâm thế nào!”
“Đừng cãi nhau nữa, ngồi xuống.” Ông cụ Lâm xua xua tay.
Lâm Hải Huy và Lâm Mộc Thanh nghe vậy, lúc này mới ngồi về chỗ mình.
“Lâm Mộc Thanh từ nhỏ đã là mầm non ưu tú nhất trong nhà, ông sẵn sàng cho Lâm Mộc Thanh số tiền này đi khởi nghiệp, kết quả ra sao, sau này sẽ biết.” Ông cụ Lâm chậm rãi nói.
“Cháu cảm ơn ông nội đã tin tưởng.” Lâm Mộc Thanh cười cảm ơn.
Có điều Lâm Mộc Thanh cũng càng thấy thêm áp lực. Hiện giờ cô ấy chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu thất bại, sau này sợ rằng cô không dám ngẩng đầu ở nhà họ Lâm nữa mất.
Nhưng khởi nghiệp luôn tiềm ẩn rủi ro, nào có chuyện thành công trăm phần trăm?
“Kế tiếp, tôi còn có một chuyện phải tuyên bố.”
Ông cụ Lâm chậm rãi nói: “Tôi tuyên bố, cháu trai Lâm Vân của tôi, từ nay trở đi sẽ vào gia phả nhà họ Lâm, về sau thân phận của thằng bé chính là cháu trai của tôi.”
Tin tức này không khiến mọi người quá kinh ngạc, bởi trước đó tất cả đã đoán được, hoặc ít nhiều cũng đoán được phần nào.
“Lâm Vân, mấy năm nay thiệt thòi cho cháu rồi. Ông sẽ bồi thường cho cháu. Bây giờ cháu ở lại huyện Kiến Nghiệp đi, ông sẽ để bác hai và anh họ Lâm Hải Huy của cháu sắp xếp cho cháu một chức quản lý trong công ty, để cháu học cách quản lý.” Ông cụ Lâm nói.
Ngay sau đó, ông cụ nhà họ Lâm nhìn về phía Lâm Hải Huy, nói:
“Hải Huy, chờ Lâm Vân tới công ty rồi, cháu làm anh họ nhớ phải hướng dẫn thằng bé đó.”
“Vâng, ông nội.” Lâm Hải Huy đứng dậy đáp.
Tuy rằng trong lòng Lâm Hải Huy không muốn chút nào, nhưng ông nội đã dặn rồi, đương nhiên anh ta phải đồng ý. Anh ta nghĩ thầm, chờ Lâm Vân tới công ty, nhất định phải cho cậu ta đẹp mặt.
“Mặt khác, Lâm Vân, ông cho cháu 17 tỷ rưỡi, cháu có thể mua xe hoặc bất cứ thứ đồ gì cháu thích.”
Ông cụ Lâm vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ.
Quản gia bên cạnh vội vàng nhận lấy tấm thẻ, sau đó nâng lên, đưa tới trước mặt Lâm Vân.
“Mẹ nó, hời cho thằng nhóc đó quá.” Lâm Hải Quang nhỏ giọng nói thầm.
Hai anh em Lâm Hải Quang và Lâm Hải Huy đều thấy hơi khó chịu, nhưng đây là quyết định của ông nội, bọn họ tất nhiên không dám nói gì.
“Cậu Lâm, thẻ đây ạ.”
Quản gia đưa thẻ cho Lâm Vân.
Vào lúc này đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Lâm Vân.
“Lâm Vân, nhanh cầm đi.” Lâm Mộc Thanh nở nụ cười, nhỏ giọng nói.
Lâm Vân liếc mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mặt rồi đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Ông nội, cháu xin nhận tấm lòng của ông, nhưng mà cháu không cần số tiền đó, hơn nữa cháu cũng không có hứng thú với chức vị quản lý công ty.”
Ồ!
Lâm Vân vừa nói vậy, cả bàn ăn nhất thời xôn xao.