Chương 728
“Cảm ơn chị Thanh, chờ em tốt nghiệp rồi nói sau vậy.” Lâm Vân nói.
“Cũng đúng.” Lâm Mộc Thanh gật đầu.
Ngay lúc này có một tiếng nói vang lên.
“Chị Thanh!”
Lâm Hải Quang mỉm cười tươi rói đi vào.
“Chị Thanh, chị là người bận rộn, khó khăn lắm mới trở về một chuyến. Đi đi đi, qua đây trò chuyện với anh chị em bọn em bên này đi.” Lâm Hải Quang mỉm cười nói.
“Lâm Vân, chúng ta đi chung đi.” Lâm Mộc Thanh quay đầu lại nói với Lâm Vân.
Lâm Vân cười nhẹ: “Không cần đâu chị Thanh, chị cứ đi đi, bọn họ đều coi thường em, em cũng không có gì để nói với bọn họ.”
Sao Lâm Vân có thời gian để đi nói nhảm với bọn người Lâm Hải Quang kia được?
“Lâm Vân, có chị dẫn em đi, ai dám coi thường em chính là coi thường Lâm Mộc Thanh chị đây.” Lâm Mộc Thanh nói.
Lâm Hải Quang không nhịn được nói: “Chị Thanh, nó chỉ là một thằng bị đuổi ra khỏi dòng họ, chị quan tâm tới nó làm gì, một thằng rác rưởi.”
Chân mày xinh đẹp của Lâm Mộc Thanh hơi nhăn lại: “Hải Quang! Dù gì đi nữa em ấy cũng là em trai họ của em, chúng ta đều cùng chung một dòng máu, chị không cho phép em nói như thế!”
“Được được được, em không nói nữa!” Lâm Hải Quang nói.
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ tuổi bước vào từ ngoài cửa.
Chàng trai cao khoảng một mét tám, tóc mái vuốt ngược ra sau, mặc đồ vest, nhìn rất là sôi nổi năng động!
“Anh, anh tới rồi!”
Sau khi Lâm Hải Quang nhìn thấy người đó tới thì nhanh chóng vui vẻ chạy lên đón.
Người bước vào cũng là con trai bác hai của Lâm Vân, là anh ruột của Lâm Hải Quang, tên là Lâm Hải Huy.
“Wao, anh Huy tới rồi!”
Trong phòng sôi nổi ồn ào.
Lâm Hải Huy tốt nghiệp MBA ở đại học Phùng Đan, cũng là một đứa con cưng của trời!
Anh ta và Lâm Mộc Thanh được người bên ngoài cùng nhau gọi là kim đồng ngọc nữ của tập đoàn Lâm Thị!
Học lực của bọn họ như thế này, đừng nói chỉ là một huyện Kiến Nghiệp nho nhỏ, cho dù nhìn khắp cả thành phố, cả tỉnh lỵ thì cũng là người tài năng xuất chúng trong giới trẻ.
Nhà họ Lâm có được hai người tài năng này, chính là niềm tự hào của ông cụ Lâm.
Bây giờ Lâm Hải Huy đang làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị, cứ phát triển dần theo cái đà này thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành người kế nghiệp của tập đoàn Lâm Thị.
Trong một dòng họ như ở tập đoàn Lâm Thị này, kiểm tra đánh giá với con cháu, thành tích và năng lực chắc chắn là điều quan trọng nhất. Cái quan trọng tiếp theo đó chính là năng lực xã giao, nếu không có được những điều này thì chỉ là một đồ bỏ đi.
Như Lâm Hải Quang và những kẻ khác, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không có chí tiến thủ, tiêu biểu cho loại người như thế này, người lớn sẽ cho tiền bọn họ tiêu xài, thỏa sức ăn chơi, không mong bọn họ thành đạt, chỉ cầu bọn họ đừng gây sự hay mắc nợ là được rồi.