Chương 719
“Vào trong đi.” Độc Nha mở cửa.
Trong phòng rất tồi tàn, thậm chí có chút bẩn thỉu.
Có điều Lâm Vân không thể hiện chút chê bai nào.
Trong phòng, Lâm Vân ngồi trên một chiếc ghế cũ.
“Độc Nha, tự giới thiệu một chút, tôi là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên ở chi nhánh Bảo Thạnh, tôi muốn mời anh gia nhập, lương một năm 17,5 tỷ!” Lâm Vân mỉm cười nói.
“17,5 tỷ?” Độc Nha sững người.
Trước đây cũng có người đến tìm anh ta, muốn anh ta làm vệ sỹ, có điều chưa từng có ai ra giá cao như vậy.
“Chủ tịch Lâm, từ lúc bước vào phòng, tôi đã quan sát anh, anh không khoác lên mình khí chất của những ông chủ lớn, cũng không chê bai trong phòng bẩn, ghế bẩn, tôi tin rằng anh có lẽ là một ông chủ đáng để đi theo, với lại cái giá anh đưa ra cũng rất cao.” Độc Nha nói.
Độc Nha là một nhân vật đi ra từ trường săn, khả năng quan sát tất nhiên rất mạnh, anh ta đều có thể nắm bắt những thứ nhỏ nhặt.
“Nói như vậy là anh đã đồng ý rồi?” Lâm Vân vui mừng.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi phải chăm sóc cho mẹ tôi, vì thế tôi không thể đồng ý được.” Độc Nha nói.
“Hả? Mẹ anh làm sao vậy?”- Lâm Vân hỏi.
“Bà ấy bị tai nạn xe mất trí nhớ, bác sỹ nói để bà ấy ở lại trong môi trường quen thuộc có ích cho việc khôi phục trí nhớ, bà ấy đang ngủ trong phòng.” Độc Nha nói.
Khi Lâm Vân nghe thấy câu này, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Vì thế, cho dù ở đây bị dỡ bỏ, anh vẫn không lựa chọn chuyển đi, đúng không?” Lâm Vân nói.
“Không sai.” Độc Nha gật đầu.
“Nhưng chỗ này vẫn sẽ bị dỡ bỏ, anh cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách.” Lâm Vân nói.
“Đi bước nào hay bước đó.” Độc Nha thở dài một tiếng.
“Cộc cộc cộc.”
Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa dữ dội vang lên.
“Tôi đi mở cửa.”
Sau khi Độc Nha nói hết câu liền đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, mười mấy người cầm gậy bóng chày xông vào.
“Các anh em, dập hết cho tao!”
Người cầm đầu là gã đàn ông vạm vỡ đeo một sợi dây dây chuyền vàng lớn, lạnh lùng ra lệnh.
Mười mấy tên áo đen lập tức đập phá!
“Dừng tay lại cho tao!” Trong mắt Độc Nha loé lên tia tức giận.
“Dừng tay? Mày nằm mơ đi, bảo mày chuyển đi mày không chuyển, hôm này sẽ đập hết đồ trong này!” Gã đàn ông vạm vỡ đeo dây chuyền vàng ngông cuồng nói.
“Vậy mày đừng trách tao không khách sáo!” Ánh mắt Độc Nha ngưng lại.
Ngay sau đó, Độc Nha lập tức giơ nắm đấm, một đấm nện ngược tên đeo dây chuyền vàng bay xuống đất.
“Chết tiệt! Dám đánh tao? Đánh thằng chó này cho tao! Đánh chết nó!” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng bị đánh phẫn nộ hét lên.
“Thạch Hàn, đến giúp một tay.” Lâm Vân nói.