Chương 717
Thời điểm còn học trung học, bởi vì không đủ tiền đóng học phí cho Lâm Vân, mẹ Lâm Vân liền dẫn theo Lâm Vân, tới quỳ xuống cầu xin ông nội Lâm Vân và bác cả, bác hai, bọn họ không những không chi ra một đồng tiền, ngược lại còn châm chọc mỉa mai.
Những chuyện đó, đến bây giờ Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Cũng bởi như vậy, trong lòng Lâm Vân sớm đã không còn những cái gọi là thân thích nữa.
Bên ngoài cửa.
Lâm Hải Quang nhìn thấy cánh cửa bị Lâm Vân đóng lại, trong lòng lộ ra vẻ bực tức.
“Lâm Vân, mày chả có bản lĩnh gì cả, chỉ giỏi nổi nóng, lại còn đóng sầm cửa với tao, cả đời này đã định sẵn mày chỉ là đồ bỏ đi rồi.” Lâm Hải Quang lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong, Lâm Hải Quang liền quay người sang chiếc Maserati bên cạnh.
Trong phòng.
“Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, đi hay không đi?” Lâm Vân tự lẩm bẩm.
Sau khi suy đi tính lại, Lâm Vân gọi điện cho người mẹ đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, hỏi ý tứ của mẹ.
Ý của mẹ rất đơn giản, bảo Lâm Vân đến tham dự.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vân liền lái chiếc xe Lamborghini đến huyện Kiến Nghiệp.
Huyện Kiến Nghiệp chính là quê hương của Lâm Vân.
Ông nội của Lâm Vân là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị ở huyện Kiến Nghiệp, mặc dù hiện tại ông cơ bản không còn hỏi về việc công ty nữa, nhưng tại huyện Kiến Nghiệp vẫn còn sức ảnh hưởng lớn.
Bác cả của Lâm Vân là bí thư huyện Kiến Nghiệp.
Bác hai của Lâm Vân là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lâm Thị huyện Kiến Nghiệp, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc của tập đoàn Lâm Thị.
Tập đoàn Lâm Thị chắc chắc là doanh nghiệp lớn thứ nhất thứ nhì ở huyện Kiến Nghiệp.
Tên Lâm Hải Quang vừa rồi đến thông báo cho Lâm Vân chính là còn trai của bác hai, cũng là cậu chủ của tập đoàn Lâm Thị, ở huyện Kiến Nghiệp cũng là thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu.
Mà cả dòng họ nhà họ Lâm, chỉ có gia đình Lâm Vân là tệ nhất.
Đương nhiên đó là chuyện trước đây, còn bây giờ thân phận, lai lịch, địa vị của anh chắc chắn có thể giết chết bọn họ trong vài giây.
Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở huyện Kiến Nghiệp, mà ông ngoại Lâm Vân là nhà giàu số một ba tỉnh miền Tây Nam, khoảng cách trong đó vẫn còn rất lớn.
Trong xe
“Cậu Lâm, tôi có việc muốn nói với cậu.” Thạch Hàn nói.
“Hử? Việc gì thế?” Lâm Vân ngẩng đầu hỏi.
“Trước đây tôi từng nghe ngóng được, huyện Kiến Nghiệp có một cao thủ rất lợi hại, chuyến đi lần này, chúng ta vừa hay có thể đi gặp người này, xem xem có thể kéo anh ta gia nhập vào tiểu đội tinh nhuệ của chúng ta không.” Thạch Hàn nói.
“Vậy sao? Đây là việc tốt! Bao giờ chúng ta đi?” Lâm Vân hỏi.
Việc thành lập tiểu đội tinh nhuệ là một trong những việc quan trọng nhất với Lâm Vân lúc này, thứ thiếu không phải là tiền, mà là những nhân tài thân thủ cao cường.
“Lúc nào cũng được.”-Thạch Hàn nói.