Chương 638
Ở một chỗ khác.
Trong xe taxi.
Phạm Minh Tú khoác lấy cánh tay của Lâm Vân nói: “Lâm Vân, nếu như bây giờ em đã là người của anh, nên em nhất định phải giải thích cho anh biết về chuyện ngày hôm qua, hôm qua em uống say như vậy, quả thực là rất tức giận và rất khó chịu, em hứa sau khi làm người phụ nữ của anh, em nhất định sẽ không bao giờ đi đến quán bar uống rượu nữa.
“Cho dù bạn trai em đi ngoại tình đi nữa, em cũng không thể làm hại bản thân như vậy, đồ ngốc! Lâm Vân nghe được vậy nói.
“Nếu như anh ta chỉ là ngoại tình, em có thể còn đi tha thứ cho anh ta, nhưng anh có biết không? Tên khốn kiếp này, chỉ vì vụ làm ăn của gia đình mình, mà đi chuốc say em, rồi ném em cho một người đàn ông lớn tuổi, bắt em đi phục vụ một người đàn ông đó.
Phạm Minh Tú nói.
“Ồ?” Lâm Vân kinh ngạc.
“Nếu như lúc đó không phải là em cầm lấy dao gọt hoa quả thề chết cũng không chịu, thì lần đầu tiên của em e rằng đã bị người đàn ông lớn tuổi đó hủy hoại rồi.” Phạm Minh Tú ủy khuất nói.
Phạm Minh Tú tiếp tục nói: “Sau khi em trốn ra ngoài, liền đi tới chất vấn anh ta, anh có biết là anh ta nói cái gì không? Anh ta nói em chỉ cần hy sinh thân thể mình chút, chứ đâu phải muốn lấy tính mạng của em đâu.
Anh nói xem, em có thể không tức giận sao? Em có thể không khó chịu sao?” “Chỉ vì vụ làm ăn của gia đình mình, mà đi dâng tặng thân thể của bạn gái mình cho người khác? Đúng thật là một tên khốn nạn” Lâm Vân híp mắt nói.
Lâm Vân cuối cùng cũng hiểu được, tại sao ngày hôm qua Phạm Minh Tú lại uống say như vậy rồi.
“Loại chuyện như vậy em cũng không có mặt mũi nào để nói ra, cho nên hôm qua em chỉ nói chuyện anh ta ngoại tình, mà không nhắc đến chuyện này.” Phạm Minh Tú nói.
Lâm Vân bừng tỉnh gật đầu.
“Đừng nói về anh ta nữa, anh yêu, em đút cho anh ăn.” Phạm Minh Tú xé một mẩu bánh mì đưa vào miệng Lâm Vân.
Nhìn thấy Phạm Minh Tú tự mình đút cho mình ăn, khuôn mặt Lâm Vân có chút nóng lên, Lâm Vân chưa từng được một cô gái nào chăm sóc chu đáo đến như vậy.
Bạn gái cũ của Lâm Vân, Phỉ Phỉ, Lâm Vân đã hẹn hò với cô ấy được hai năm, mà cô ấy chưa bao giờ đút cho anh ăn.
“Cảm ơn.”
Lâm Vân cười nuốt nó xuống.
“Cậu bé, cậu thật hạnh phúc quá đi.
Người tài xế taxi ghen tị nói.
Lâm Vân miễn cưỡng mỉm cười.
Bởi vì Lâm Vân nhớ tới Như Tuyết.
Trong lòng Lâm Vân vẫn luôn nhớ tới Như Tuyết, cho nên khi Lâm Vân tỉnh lại vào buổi tối ngày hôm qua, bất kể thấy được bao nhiêu cám dỗ, anh vẫn không hề đụng đến Phạm Minh Tú.
Nhưng mà vận mệnh lại cứ muốn trêu đùa Lâm Vân.