Chương 549
Cậu có thể làm ra chuyện như thế này.
Chuyện cậu phạm phải như thế nào, tính chất nghiêm trọng bao nhiêu, tôi nghĩ cậu đáng lẽ rất rõ chứ? Lần này, nhà họ Phạm của cậu ăn phải một bình dấm chua rồi! ”Giọng điệu của Liễu Chí Trung vô cùng lạnh lùng.
Phạm Nhật Long sắc mặt tái xanh, đương nhiên anh ta biết hành động của mình có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nếu không có nhà họ Phạm đứng sau, hôm nay chuyện anh ta làm, cũng đủ để bị xử bắn rồi.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là anh ta phải trả một cái giả lớn như vậy.
Vẫn chưa giải quyết xong Lâm Vân
Lâm Vân hai mắt đỏ hoe, cũng nhìn Phạm Nhật Long một cái.
“Khừm!”
Lâm Vân trực tiếp phun ra một ngụm đờm lên mặt Phạm Nhật Long.
“Đồ khốn kiếp! Còn dám nhổ lên mặt tao l
Phạm Nhật Long nhìn thấy đờm trên mặt mình.
Anh ta tức giận giãy giụa thoát ra khỏi hai người đang giữ mình, sau đó lao vào đánh Lâm Vân.
“Dừng lại!”
Người đàn ông họ Lâm bên cạnh trực tiếp gí súng vào ngực Phạm Nhật Long.
Mặt Phạm Nhật Long tái mét.
Chỉ có thể hạ nằm đấm xuống.
“Phạm Nhật Long, anh muốn đánh tôi sao? Vừa rồi, anh là con dao, còn tôi là cả, nhưng bây giờ anh biến thành con cả, hiểu không?” Lâm Vân hung hăng nói.
Phạm Nhật Long nghe thấy lời nói của Lâm Vân, tức giận siết chặt nằm đấm.
“Cháu ngoại, cháu muốn xử lý cậu ta như thế nào?” Lê
Chí Thành hỏi.
“Để hắn quỳ xuống xin lỗi!” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Thằng khốn, mày muốn tạo quỳ?” Phạm Nhật Long trừng mắt.
Lúc này, người đàn ông họ Lâm dùng súng chĩa vào Phạm Nhật Long nói: “Bảo cậu quỳ xuống, không có nghe thấy sao? Lập tức thi hành “Ông là cái thá gì! Tôi là con trai nhà họ Phạm, ông dám bắn vào tôi sao?” Phạm Nhật Long hung hăng gầm lên.
Người đàn ông họ Lâm chế nhạo nói: “Nếu ông cụ Phạm hay chủ của cậu ở đây, tôi chắc chắn là không dám, nhưng tiếc là họ không có ở đây.
Tôi có thể nói rằng, cậu nhất quyết không đầu hàng, nên tôi mới nổ súng.” “Ông …!Phạm Nhật Long mặt mày tái mét.
“Cậu không tin a? Vậy thì thử đi”, Người đàn ông họ Làm nói, rút chốt súng và nạp đạn.
Sắc mặt Phạm Nhật Long trở nên trắng bệch, anh ta biết rằng ít nhất ở hiện trường này, trong tình huống hiện tại, anh ta không có cách nào để đối đầu với Liễu Chí Trung và người đàn ông họ Lâm kia.
“Được, tôi quýt”
Phạm Nhật Long chỉ có thể nghiến răng, quỳ trên mặt dát.