Chương 470
Tất cả ông chủ ở đây đều nhìn chằm chằm trên lôi đài, bọn họ vốn rất chờ mong, vốn tưởng rằng có khả năng nhìn thấy một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.
Thậm chí đa số ông chủ đều cảm thấy Hắc Báo có thực lực mạnh nên sẽ thắng.
Kết quả là trận đấu còn chưa bắt đầu, vậy mà Hắc Báo đã quỳ trên đất nhận thua?
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Đương nhiên, người có sắc mặt khó coi nhất là Khương Hùng Dũng.
“Hắc Báo, con mẹ nó cậu làm gì thế? Ai cho cậu nhận thua? Không được nhận thua! Đứng dậy đánh cậu ta cho tôi.
Đứng dậy đánh cậu ta đi.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét rống to về phía lôi đài
Khương Hùng Dũng tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Hắc Báo sẽ quỳ xuống nhận thua.
Nhưng Hắc Báo ở trên lôi đài, cũng không vì lời nói của
Khương Hùng Dũng mà đứng dậy.
Trên lôi đài, ngay cả trọng tài cũng hơi mơ hồ, còn chưa đấu võ mà, sao người này đã nhận thua rồi?
Nhưng trọng tài vẫn nhanh chóng hỏi Hắc Báo xác nhận lại: “Cậu chắc chắn muốn trực tiếp nhận thua đấy chứ?” “Tôi chắc chắn! Tôi chắc chắn!”
Hắc Báo liên tục gật đầu, anh ta căn bản không dám đánh với Thạch Hàn.
Trọng tài gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Cuộc tranh tài lần này, võ sĩ của ông Khương nhận thua, chủ tịch Lâm thắng!”
Xôn xao.
Những lời này vừa vang lên, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
“Trời ạ, cuộc tranh tài này kết thúc như vậy sao? Ông Khương cứ thế mà thua à?” “Nếu là như vậy, chẳng phải ông Khương sẽ thua ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một cánh tay sao?”
Trước khi bắt đầu thi đấu, người nào cũng không ngờ tới, trận tranh tài này sẽ dùng phương thức ngoài ý muốn như vậy kết thúc.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn”
Khương Hùng Dũng phẫn nộ liên tục mắng to, ông ta tức tới mức gương mặt biến thành màu tím xanh,
Lúc này Lâm Vân đứng dậy, nhìn về phía Khương Hùng Dũng.
“Khương Hùng Dũng, ông thua, ba nghìn năm trăm tỷ cộng thêm một cánh tay thuộc về tôi rồi.”
Nói thật Lâm Vân cũng không ngờ tới, sau khi đối phương nhìn thấy Thạch Hàn, vậy mà sẽ trực tiếp nhận thua, hình như đối phương biết Thạch Hàn? “Không! Chuyện này không tính! Không tính!” Khương
Hùng Dũng phẫn nộ rống to.
Ngay cả đánh cũng không đánh, ông ta liền thua, sao Khương Hùng Dũng có thể cam tâm? “Không tính sao? Ông nằm mơ à! Thạch Hàn, lấy một tay ông ta xuống cho tôi!” Lâm Vân nói với Thạch Hàn ở trên đài.
“Vâng!”
Thạch Hàn nhảy từ trên lôi đài xuống, bước nhanh về phía Khương Hùng Dũng.
Khương Hùng Dũng thấy Thạch Hàn xông tới, ông ta sợ tới mức sắc mặt thay đổi.
“Ngăn cậu ta lại cho tôi! Ngăn cậu ta lại!”
Khương Hùng Dũng vội vàng rống to với hai vệ sĩ ở phía sau.
Lúc này Thạch Hàn đã xông tới trước mặt Khương Hùng Dũng.
“Đứng lại!” Hai vệ sĩ ngăn cản Thạch Hàn.