Chương 456
Hội quyền anh ngầm có rất nhiều võ sĩ, đám ông chủ chỉ cần xài tiền là có thể thuê.
Bên trái chỗ thi đấu có hơn hai mươi võ sĩ đứng đó, giống như thương phẩm ở trong tủ cho đám ông chủ lựa chọn.
Ở chỗ này cũng có năm sáu ông chủ đang đi dạo, lựa chọn.
“Ông chủ, lựa chọn tôi đi, tôi rất mạnh, hơn nữa tôi cũng không đất, đánh một trận hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.
“Ông chủ, tôi cũng rất mạnh, hơn nữa đánh một trận chỉ cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.
Một số võ sĩ vì làm ăn, chủ động giới thiệu mình.
Lâm Vân cũng dẫn theo Thạch Hàn đi đến đây.
Những người này giới thiệu về mình, đương nhiên là giới thiệu theo hướng có lợi, hơn nữa giá cả cũng tự mình định, nói thật, thật sự rất khó chọn ra được người tốt nhất.
Tổng giám đốc Tô cha của Tô Bảo Nhi, lúc này cũng đang chọn lựa, hơn nữa đúng lúc chọn xong muốn rời khỏi nơi này.
“Chủ tịch Lâm cậu cũng đến đây à?” Tổng giám đốc Tổ nhìn thấy Lâm Vân xong, vội vàng cười tiến lên chào hỏi Lâm Vân.
“Tổng giám đốc Tô, về chuyện Tô Bảo Nhi con gái ông, tôi thật sự rất bất đắc dĩ” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
“Haizz, tôi cũng nói với con bé nhiều rồi, nhưng con bé dầu muối không vào, tôi cũng vì chuyện này mà rất buồn rầu” Tổng giám đốc Tô nói.
“Thôi, chuyện này nói sau” Lâm Vân lắc đầu.
Im lặng một lát, Lâm Vân lại nói thêm: “Tổng giám đốc Tô, võ sĩ ông lựa chọn thế nào? Bao nhiêu tiền?”
Lâm Vân vừa nói vừa đánh giá võ sĩ đứng bên cạnh tổng giám đốc Tô, làn da của người này tối đen, bộ dạng khôi ngô, khiến người ta có cảm giác rất lợi hại.
“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu một trận, là người giá cao nhất trong số những võ sĩ đang đợi lựa chọn, tôi cảm thấy cậu ấy chắc chắn rất mạnh.
Tổng giám đốc Tôi cười nói.
“Không sai, tôi lợi hại hơn đám cặn bã kia.
Tôi là người mạnh nhất ở nơi này!” Võ sĩ này ngẩng đầu nói.
“Chủ tịch Lâm, cậu cũng đi lựa chọn võ sĩ sao?” Tổng giám đốc Tô hỏi.
Lâm Vân gật đầu.
“Được, vậy tôi ở đây đợi chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm chọn xong chúng ta cùng đi ngồi, không biết chủ tịch Lâm có bằng lòng không?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô nịnh nọt.
“Được, vậy ông đợi ở đây đi.” Lâm Vân gật đầu.
Tuy chuyện tổng giám đốc Tô bỏ thuốc đúng là quá xấu xa, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Tô Bảo Nhi, nếu Lâm Vân nói sẽ chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, vậy sau này có khả năng ông ta là cha vợ mình.
Ngay sau đó, Lâm Vân và Thạch Hàn đi về phía trước.
Sau khi đi một đoạn, Thạch Hàn liền mở miệng nói: “Cậu Thiên, tôi nói thật, võ sĩ vừa rồi mà tổng giám đốc Tô thuê, đừng nhìn anh ta tự xưng là rất mạnh, thực ra trông khá mà không dùng được, giá trị càng không nhiều tiền như thế” “Hả? Anh đã nhìn ra sao?” Lâm Vân kinh ngạc nhìn Thạch Hàn.
Thạch Hàn cười nói: “Tôi từng đấu vô số trận quyền anh, đối thủ đều có thể xếp thành ngọn núi nhỏ, nếu ngay cả chút ánh mắt đó không có, tôi đánh uổng phí quyền anh nhiều năm như vậy rồi!” “Được! Có anh lựa chọn người giúp tôi, tôi càng yên tâm” Lâm Vân cười nói.
Dù sao Lâm Vân không hiểu gì về chuyện này, có Thạch Hàn ở đây, tất nhiên là Lâm Vân yên tâm.