Chương 370
Lâm Vân liếc mắt nhìn Mai Tường Vân một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Mai Tường Vân, bây giờ cô đã biết ai là người tốt, ai là người xấu chưa?” “Tôi…!Tôi đã biết” Mai Tường Vân cúi đầu nhỏ giọng nói.
Camera ở hiện trường, Mai Tường Vân cũng nhìn rồi, cho nên cô ấy biết, quả thật là cô ấy đổ oan cho Lâm Vân.
“Lúc bắt tôi tôi đã nói rồi, cô sẽ vì hành động việc làm của mình mà xin lỗi, bây giờ cô thực hiện đi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Tôi..” Mai Tường Vân có chút không muốn.
Bởi vì từ trước tới nay cô ấy luôn kiêu ngạo, loại chuyện xin lỗi này, đời này cô ấy chưa từng làm.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh vội vàng nói: “Tường Vân, làm sai thì phải xin lỗi, cô không xin lỗi, cậu Lâm sẽ không đi, phía trên trách tội, ông nội cô cũng không gánh nổi đâu.”
Mai Tường Vân chỉ có thể cắn môi nói: “Tôi…!Tôi nhận lỗi với anh, rất xin lỗi” Tuy giọng nói của Mai Tường Vân rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn nói ra.
Lâm Vân nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Mai Tường Vân, cười nói: “Nói thật, trình độ của cô quá thấp, một chuyện như vậy mà có thể nhầm được, cô nên đổi nghề đi.” “Anh…!Anh…”
Gương mặt Mai Tường Vân lập tức đỏ bừng lên.
Bình thường trình độ phá án của Mai Tường Vân khá tốt, nhưng mà hôm nay cô ấy thấy Lâm Vân lái xe Lamborghini, phản ứng đầu tiên là nghĩ, Lâm Vân là một cậu ấm hung hãn ương ngạnh, cho nên cô ấy đã nhận định luôn.
Vì thế mà lúc Mai Tường Vân nghe Lâm Vân nói trình độ của cô ấy thấp, trong lòng cô ấy rất tức giận.
“Cậu Lâm, Mai Tường Vân đã xin lỗi, bây giờ cậu có thể đi chưa?” Người đàn ông trung niên nói.
“Còn có một việc, người giả bị đâm kia xử lý chưa?”
Lâm Vân nói.
“Chuyện này cậu Lâm cứ yên tâm, dựa theo điều lệ của luật pháp, chúng tôi sẽ tiến hành giam ông ta 10 ngày.
Người đàn ông trung niên nói.
“Không, tôi muốn đích thân gặp ông ta, dẫn ông ta tới trước xe tôi, tôi muốn gặp ông ta lần nữa.” Lâm Vân nói, “Được, Tường Vân, cô đi dẫn người đi.
Người đàn ông trung niên dặn dò.
Trong sân cục cảnh sát.
Xe Lamborghini của Lâm Vân đỗ ở đây.
Lâm Vân đi tới trước xe, đánh giá cẩn thận một vòng.
Mấy phút sau, Mai Tường Vân dẫn ông cụ giả bị đâm lúc trước tới, đi tới trước xe.
“Ông cụ, không phải là lúc ở trên đường ông kêu rất đắc ý sao? Bây giờ ông lại kêu đi?” Lâm Vân cười mỉa nhìn chằm chằm ông già này.
Tuy tuổi của ông già này đã lớn, nhưng hiện giờ Lâm Vân không vì ông ta lớn tuổi, mà tôn trọng ông ta.
Tôn trọng là dựa vào bản lĩnh của mình tranh được, hành vi, việc làm của ông cụ này, không có tư cách nhận được tôn trọng của người khác.
Nề mặt ông ta lớn tuổi, Lâm Vân đã cho ông ta cơ hội, ở nơi giả bị đâm, Lâm Vân từng nói rồi, có thể không so đo với ông ta, bảo ông ta nhanh rời đi.
Chỉ tiếc, ông ta không quý trọng cơ hội Lâm Vân cho..
“Nhóc con, cậu có gì mà đắc ý, cùng lắm là tôi bị nhốt mười ngày, coi như là thư giãn.
Ông cụ không cho là đúng.