Chương 315
Lâm Vân ưu nhã làm một động tác mời với Như Tuyết.
“Lâm Vân, mấy ngày hôm trước, chẳng phải xe cậu là màu cam à? Sao bây giờ…!Lại chuyển sang màu xanh rồi?”
Như Tuyết lộ ra ngạc nhiên.
“Bởi vì tôi mới đổi xe.
Lâm Vân cười nói.
“Được lắm, cậu lợi hại.” Như Tuyết cười, sau đó ngồi vào trong xe Lamborghini.
“Wow, thật hâm mộ cô gái kia!”
Mấy cô gái đứng ở đó đều rất hâm mộ Như Tuyết.
Có thể ngồi lên Lamborghini, có ai không hâm mộ? “Brum brum!”
Theo tiếng động cơ xe, chiếc xe Lamborghini màu xanh nhanh chóng rời đi.
Bên trong xe.
“Không nghĩ đến, tôi lại một lần nữa đóng vai bạn trai của cậu.” Lâm Vân cười nói.
“Sao thế, cậu có thể thường xuyên đóng vai bạn trai của Tô Bảo Nhi, chẳng lẽ không thể đóng vai bạn trai của tôi à.” Như Tuyết bĩu môi nói.
“Đương nhiên không phải ý đó, chỉ cần cậu nói một câu, bất kỳ lúc nào tôi đều có thể đóng vai bạn trai của cậu” Lâm Vân cười gượng một tiếng, làm sao anh lại cảm thấy Như Tuyết đang ghen nhỉ.
Đúng lúc này, Như Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
“Vậy…!Cậu có muốn làm bạn trai của tôi không?” “Két!”
Sau khi Như Tuyết vừa nói xong, chiếc xe Lamborghini nhất thời phanh gấp.
Lâm Vân trực tiếp đỗ xe ở ven đường.
Như Tuyết nói như thế, xem như là đang thổ lộ với mình à? Nếu đổi lại là trước kia, Lâm Vân nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.
Chẳng qua hiện tại vì chuyện giữa anh và Tô Bảo Nhi, khiến Lâm Vân không thể đồng ý.
Trong lúc nhất thời, Lâm Vân không trả lời, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này cũng trở nên có phần quỷ dị.
Như Tuyết rất khẩn trương, cô ấy mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Lâm Vân, đối với cô ấy mà nói, cô ấy đã chờ rất lâu, hôm nay, cô ấy đã lấy hết dũng khí của mình, cho nên mới nói ra được những lời như vậy.
Lâm Vân trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn
Như Tuyết, chân thành nói.
“Như Tuyết, tôi…!Tôi cảm thấy mình còn chưa xứng đáng với cậu, tôi không xứng làm bạn trai cậu.” “Làm sao lại như thế, cậu ưu tú như vậy, lại còn là người tốt bụng, sao cậu có thể không xứng với tôi, là vì cậu cảm thấy chướng mắt tôi ư?” Như Tuyết cắn môi, tự ti nói.
Mấy giây sau, Như Tuyết ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cười nói: “Tôi biết gia cảnh của tôi rất kém, còn cậu lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của Liễu Chí Trung, làm sao tôi có thể xứng với cậu chứ? Là do tôi đã quá ngây thơ rồi, thế mà lại nói ra những lời này, xin lỗi cậu, đã dọa sợ cậu rồi.”
Lúc Như Tuyết nói xong những lời sau cùng, nước mắt rưng rưng, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười với Lâm Vân.