Chương 313
Lâm Vân lái chiếc xe Lamborghini của mình rời khỏi khách sạn An Dương, đi thẳng đến bệnh viện, chuẩn bị đón Như Tuyết xuất viện.
Lâm Vân nghĩ đến việc gặp Như Tuyết, tâm trạng của anh rất phức tạp, bởi vì chính mình và Tô Bảo Nhi đã xảy ra loại chuyện kia.
Tuy đây không phải do Lâm Vân tình nguyện, là bị cha già của Tô Bảo Nhi tính kế, nhưng sự việc đã xảy ra, không cách nào thay đổi được.
Trong phòng bệnh.
Lâm Vân mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, mở cửa phòng bệnh.
“Như Tuyết, tôi đến đón cậu xuất viện.” Lâm Vân mỉm cười đi đến bên giường bệnh của Như Tuyết.
“Lâm Vân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi chỉ bị xây xước ngoài da mà thôi, đã sớm muốn xuất viện.
Như Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm Vân.
Tuy Lâm Vân và Như Tuyết còn chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng nhìn Như Tuyết vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Vân càng thêm cảm thấy xấu hổ với cô ấy.
“Được rồi, cậu thu dọn một chút, chúng ta xuất viện, vừa rồi ở dưới lầu, tôi đã giúp cậu làm thủ tục.” Lâm Vân nói.
“Ừ.” Như Tuyết cười gật đầu, sau đó bắt đầu thu dọn đô..
“Đúng rồi Như Tuyết, hai ngày nay ở bệnh viện không có chuyện gì chứ?” Lâm Vân hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là có một bác sĩ nam trẻ tuổi luôn đến xum xoe, khiến tôi hơi phản cảm.” Như Tuyết nói.
“Ồ, không có chuyện gì lại nhiệt tình thế, chẳng lẽ anh ta có ý gì với cậu? Cũng đúng, cậu xinh đẹp như vậy, không ai chú ý đến mới là khác thường” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Thôi đi, dù sao bây giờ tôi xuất viện, sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.
Như Tuyết nói.
Đúng vào lúc này, một bác sĩ nam trẻ tuổi đi đến.
“Như Tuyết, tôi mua cho cô một phần canh gà, nhân lúc còn nóng, cô tranh thủ uống đi.” Bác sĩ nam vừa nói, vừa đặt canh gà lên bàn.
“Bác sĩ Phan, tôi không uống canh gà đâu, ngoài ra để tôi giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, tên là Lâm Vân.
Như Tuyết kéo Lâm Vân đến.
Lâm Vân thấy thế, nhất thời lộ ra nụ cười khổ, đây là Như Tuyết muốn để anh đóng giả bạn trai, ứng phó với người bác sĩ nam này.
Lâm Vân đã đoán được, người bác sĩ này, chắc hẳn là người Như Tuyết vừa nhắc đến, người luôn xum xoe với cô ấy.
Người bác sĩ kia nghe thấy thế, anh ta quay đầu đánh giá Lâm Vân.
“Như Tuyết, đây chính là người bạn trai mà cô vẫn luôn nhắc đến với tôi à? Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, hình như căn bản không xứng với cô đâu.”
Sau khi bác sĩ nam nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vân, trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta lộ ra khinh thường.
Ngay lúc đó, bác sĩ còn đứng thẳng tắp, lộ ra tự tin, lộ ra anh ta có cảm giác ưu việt, giống như muốn chứng minh cho Như Tuyết thấy, anh ta ưu việt hơn người bạn trai này rất nhiều.
“Phụt!”
Sau khi nghe thấy bác sĩ nam nói thế, trong lúc nhất thời, Như Tuyết không nhịn được, che miệng cười.