Chương 301
“Anh đẹp trai, có thể thêm bạn bè zalo được không?”
Lâm Vân vừa mới ra khỏi xe, hai người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang liền tới gần muốn xin phương thức liên lạc.
“Thật có lỗi, không thể
Lâm Vân không có hứng thú xua tay, sau đó đi vào trong khách sạn Đối với đám phụ nữ hám vật chất này, Lâm Vân rất phản cảm, sao Lâm Vân có thêm nick zalo được?
Sau khi nói xong, Lâm Vân đi thẳng vào trong khách san.
Chỗ mừng đám cưới ở cửa khách sạn.
“Nơi này là hôn lễ của Trần Ánh Tuyết đúng không? Lâm Vân hỏi.
“Đúng thế thừa anh, anh mừng tiền không? Mừng bao nhiêu? Tên là gì?” Người đàn ông viết quà hỏi.
“Một triệu bảy trăm năm mươi nghìn đi, tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân lấy một triệu bảy trăm năm mươi nghìn ra.
Tuy bây giờ Lâm Vân có rất nhiều tiền, nhưng Lâm Vân không cần thiết phải mừng Trần Tuyết My nhiều làm gì.
“Ồ, Lâm Vân sao?”
Một giọng nói truyền từ sau lưng tới, Lâm Vân quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông tóc quăn, mặc âu phục màu lam, nhìn rất thời thượng.
“Anh là?” Lâm Vân liếc mắt đánh giá anh ta một cái.
“Tôi là Hoàng Bách, là người cướp Trần Tuyết My từ tay anh lúc trước.
Anh không nhớ rõ à?” Người đàn ông cười nói.
“Hoàng Bách?” Lâm Vân khẽ cau mày, đồng thời nghĩ một lát.
Lúc trước Lâm Vân và Trần Tuyết My yêu nhau ba tháng, sau đó bị Hoàng Bách này cướp đi, lúc ấy Lâm Vân tức giận tìm Hoàng Bách tỉnh sổ, kết quả bị Hoàng Bách và đảm bạn của anh ta đánh cho một trận.
Hoàng Bách liếc mắt nhìn một triệu bảy trăm năm mươi nghìn trên bàn, sau đó cười nói: “Lâm Vân, không phải là anh mừng một triệu bảy trăm năm mươi nghìn đấy chứ? Cũng quá keo kiệt rồi đấy?” “Mừng nhiều làm gì? Tôi và cô ta vốn không có quan hệ gì đáng nói.” Lâm Vân giang tay nói.
Hoàng Bách đánh giá cách ăn mặc của Làm Thiên từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu cười nói: “Không có tiền cứ việc nói thẳng, còn tìm nhiều lý do như vậy.
Ngay sau đó, Hoàng Bách đi tới cho viết tiền mừng “Hoàng Bách, mười triệu năm trăm nghìn!
Hoàng Bách đặt một xấp tiền lên bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ rất có mặt mũi.
Sau khi mừng xong.
“Lâm Vân, chúng ta đều là bạn học cũ, cùng vào thôi.” Hoàng Bách kiêu ngạo nói, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vân giống như mình cao hơn một bậc.
“Không cần.” Lâm Vân đáp lại một câu, sau đó đi thắng tới nơi cử hành hôn lễ.
Hoàng Bách nhìn bóng lưng của Lâm Vân, khinh thường nói: “Từng là một phế vật, bây giờ vẫn còn là phế vật, mặc keo kiệt như vậy, vậy mà không biết xấu hổ tới tham dự hôn lễ, đúng là buồn cười.
Sau khi nói xong, Hoàng Bách cũng đi vào bên trong.