Chương 297
“Phí lời! Tôi không hiếm lạ anh chịu trách nhiệm.
Vành mắt Tô Bảo Nhi đỏ lên, lớn tiếng nói, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
“Mặc quần áo vào! Đi đi!” Tô Bảo Nhi chỉ về phía cửa, ra lệnh.
“Được rồi.
Lâm Vân đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo, Tô Bảo Nhi thì luôn nhắm mắt không nhìn anh.
“Tôi mặc rồi, mở mắt đi.” Lâm Vân chua xót nói.
Lâm Vân nghĩ lại, vừa rồi cô ấy còn điên cuồng với mình, sao bây giờ không thèm nhìn mình nữa.
“Ra ngoài!” Sau khi Tô Bảo Nhi mở mắt ra, lập tức dùng tay chỉ về phía cửa, giọng điệu kiên định.
“Tô Bảo Nhi, cô thực sự không cho tôi chịu trách nhiệm với cô à? Tôi cảm thấy tôi không thể không chịu trách nhiệm với cô.” Lâm Vân có vẻ rất nghiêm túc.
Tuy trước đây, Lâm Vân không có nhiều cảm tình với Tô Bảo Nhi, nhưng hai người đều trao cho nhau lần đầu tiên của mình, Lâm Vân không phải là một người đàn ông không chịu trách nhiệm.
“Anh không chịu trách nhiệm nổi đâu.
Ra ngoài Ra ngoài! Ra ngoài!” Tô Bảo Nhi kêu to như phát điên.
Lâm Vân muốn chịu trách nhiệm, nhưng người ta không cần Lâm Vân chịu trách nhiệm, Lâm Vân còn có thể làm gì?
Lâm Vân quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Phía sau lại truyền tới tiếng khóc của Tô Bảo Nhi.
Sau khi Lâm Vân xuống lầu.
Tổng giám đốc Tô đang ngồi trên ghế sofa.
“Cậu chủ Lâm, cậu xuống rồi à? Con gái của tôi đâu?” Tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Vân đi xuống lầu, trên gương mặt xuất hiện nụ cười vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vân.
“Cô ấy vẫn còn đang ở trên tầng.” Lâm Vân thuận miệng đáp một câu.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía tổng giám đốc
Tô, híp mắt lạnh giọng nói: “Tổng giám đốc Tô, ông đúng là đủ tàn nhẫn, đó là con gái của ông đấy, vậy mà ông lại bẫy con gái của mình, ông đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
Tổng giám đốc Tô cười ha ha.
Đối với tổng giám đốc Tô mà nói, nếu đổi lại là cậu chủ nhà khác, có lẽ còn chưa đáng để ông ta làm như vậy, nhưng đây là cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam, dựa vào thân phận này, ông ta cảm thấy làm như vậy rất đáng.
Tổng giám đốc Tô lại khẩn trương nói: “Cậu chủ Lâm, con gái của tôi là con ngoan, đây tuyệt đối là lần đầu tiên của con bé.
Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với con bé đấy “Tổng giám đốc Tô, tôi vốn định chịu trách nhiệm với con gái của ông, đáng tiếc là cô ấy không cho tôi chịu trách nhiệm.” Lâm Vân giang tay nói.
“Cái gì?” Tổng giám đốc Tô hoảng sợ.
Lâm Vân im lặng một lát, sau đó nói: “Tổng giám đốc Tô, tuy tôi và Tô Bảo Nhi xảy ra quan hệ, là do ông bẫy, nhưng Lâm Vân tôi không phải là người đàn ông không chịu trách nhiệm, ông khuyên nhủ con gái ông đi, chỉ cần con gái ông nguyện ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy! “Được được! Tôi nhất định sẽ khuyên bảo con bé.” Tổng giám đốc Tôi liên tục nói.
Tổng giám đốc Tô thấy Lâm Vân nguyện ý chịu trách nhiệm, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Lâm Vân nguyện ý chịu trách nhiệm, chuyện này dễ làm rồi.