Chương 198
Lúc này tổng giám đốc Tô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Vân.
“Tuy tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì mê hoặc con gái Tô Bảo Nhi của tôi, nhưng cậu ở bên con gái tôi, đơn giản là vì tiền.”
Sau khi tổng giám đốc Tô nói tới đây, ông ta lập tức lấy một tờ chi phiếu ra.
“Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, đủ để tên nhóc nhà nghèo cậu biến thành phú ông ba tỷ rưỡi, cầm lấy tiền, cách xa con gái tôi ra. Cậu không xứng với con bé.”
Tổng giám đốc Tô đưa chi phiếu cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, người đàn ông đưa chi phiếu cho Lâm Vân.
“Tiền sao?”
Lâm Vân nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, không khỏi lắc đầu cười.
Lâm Vân là cháu ngoại của nhà giàu số một, sẽ thiếu tiền ư?
Lâm Vân nhận lấy chi phiếu xong, lập tức xé làm đôi.
“Xoẹt!”
Lâm Vân nhẹ nhàng xé, chi phiếu lập tức biến thành hai.
Lâm Vân tiếp tục xé chi phiếu, sau đó ném đầy xuống đất.
“Cậu…”
Tổng giám đốc Tô thấy Lâm Vân xé chi phiếu, sắc mặt ông ta lập tức âm u.
“Sao thế? Cậu chê ít à?” Tổng giám đốc Tô xanh mặt nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lấy một tờ chi phiếu ra lần hai.
“Đây là mười bảy tỷ rưỡi, là giới hạn cao nhất của tôi rồi, hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, cầm lấy tiền, vĩnh viễn cách xa con gái tôi một chút.” Tổng giám đốc Tô tự mình đưa chi phiếu cho Lâm Vân.
Bây giờ Lâm Vân không nhận lấy, mà lắc đầu cười nói:
“Tổng giám đốc Tô, nếu ông lấy mấy nghìn tỷ cho tôi, có lẽ còn có thể lọt vào mắt tôi.”
Người đàn ông mặc âu phục ở bên cạnh nghe thấy lời Lâm Vân nói, lập tức nổi giận.
“Nhóc con, tôi thấy cậu muốn chết rồi! Con mẹ nó, cậu không nhìn xem mình là loại người gì!” Người đàn ông mặc âu phục hét lên.
“Quốc Thiên.” Tổng giám đốc Tô xua tay với người đàn ông mặc âu phục, ý bảo anh ta lui ra.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô ngẩng đầu nhìn Lâm Vân lần hai.
Từ biểu cảm của tổng giám đốc Tô có thể nhìn ra được, lúc này ông ta hơi tức giận, nhưng mà làm buôn bán lâu năm, ông ta có thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Nhóc con, nếu cậu muốn càng nhiều tiền hơn từ người tôi, tôi chỉ có thể nói rõ với cậu, mười bảy tỷ rưỡi đã là cực hạn rồi. Hy vọng cậu biết thu tay đúng lúc.”
Dừng một lát, tổng giám đốc Tô tiếp tục nói:
“Tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong có thể tới chỗ tôi lấy mười bảy tỷ rưỡi bất cứ lúc nào.”
“Ba ngày qua đi, nếu cậu không đồng ý lấy tiền. Lại không muốn rời khỏi con gái tôi, vậy tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh.”
Lúc tổng giám đốc Tô nói xong mấy lời cuối, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, ông nhất định sẽ thay đổi thái độ.” Lâm Vân cười nói.
“Quốc Thiên, chúng ta đi!”