Chương 13
Nếu như là trước đây, khi gặp phải chuyện như vậy ‘ Lâm Vân có thể sẽ đến gặp Trịnh Đồ Tể để xin lỗi Nhưng mà, bây giờ Lâm Vân là cháu trai của người giàu có nhất Tây Nam, Lâm Vân mà đi câu xin hắn hả?
Văn phòng phân viện.
Cửa không khóa, Lâm Vân trực tiếp đẩy cửa đì vào văn phòng.
Trịnh Đồ Tề lúc này đang xem một bộ phim trong phòng làm việc, sau khi nghe thấy tiêng đây cửa, liền nhanh chóng tắt màn hình, sau đó quay đầu lại nhìn xem.
Khi nhìn thấy người vào là Lâm Vân, lửa giận bùng lên, Lâm Vân đã quầy rây nhã hứng của ông ta, và cũng lảm ông ta bị giật mình.
“Lâm Vân! Cậu không biết gõ cửa khi vào văn phòng sao? Cậu có hiểu nội quy hay không, sáng nay còn dám bỏ học buổi học của tôi! Cậu có biết hậu quả không?” Mặt Trịnh Đồ Tế âm trâm hét lên.
“Thầy Trịnh, em đến đây là vì chuyện đình chỉ môn học.” Lâm Vân vừa nói vừa đi tới chỗ Trịnh Đồ Tẻ.
“Ò? Em đang xin tôi không đình chỉ em có đúng không? Rât đơn giản.”
Trịnh Đồ Tể miết đầu ngón tay ý muốn đòi tiền.
Lâm Vân cười lạnh, anh đã đoán được Trịnh Đồ Tế muốn làm tiền.
Lâm Vân ngồi, xuống ghế bên cạnh, sau đó ngôi vặt chân chữ ngũ rôi nói: “Xin lỗi, tôi không tới đề xin thầy, tôi đến để ‘cho thây một cơ hội. Nếu như thầy thừa nhận chuyện tôi bỏ học buổi sáng nay là chưa phát sinh! Nếu không thì…
“Nếu không thì sao?” Trịnh Đồ Tể vui vẻ hỏi lại.
Lâm Vân híp mắt: “Nếu không, tôi bảo đảm thầy sẽ phải trả một cái giá rất đất!”
“Cái gì? Khiên tôi phải trả giá đặt? Chỉ dựa vào một thằng sinh viền nghèo như cậu sao? Haha, đúng là chuyện cười mài!” Trịnh Đồ Tế không nhịn được cười rộ lên.
Trịnh Đồ Tề tuy rằng hung dữ nhưng ông ta biết chọn người đề ức hiệp, ông ta biết Lâm Vần là một người dễ bị ức hiếp.
Ngay sau đó, Trịnh Đồ Tề thu lại nụ cười và vô bàn: “Nhóc con, tôi nói cho mà nghe. Hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu. Cậu phải xin lỗi tôi và bỏ phong bì năm ngàn để biểu thị thành ý. Nếu không, tôi không những làm cho cậu trượt cuôi kì mà còn có thể khiến sau này cậu không thể lấy được bằng tốt nghiệp!”
Theo như Trịnh Đồ Tế thấy, thì Lâm Vân là một đứa nghèo không tiền, không thê. Chỉ cần ông ta đe dọa một chút thì sẽ thỏa hiệp xin tha.
Lâm Vân sau khi nghe xong, sắc mặt trâm xuông.
“Trịnh Đồ Tể, ông là đồ cặn bã, thật sự không xứng làm thầy giáo! Ngoài ra, ông đã không trân trọng cơ hội mà tôi cho ông, rôi ông sẽ hồi hận!”
Nói xong, Lâm Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Trịnh Đồ Tẻ nghe thấy Lâm Vân gọi ông ta bằng biệt danh, ông ta tức .
giận đập tay xuống bàn.
“Đồ khốn kiếp, mày dám gọi tao là Trịnh Đồ Tế! Còn dám nói chuyện với tao như vậy! Tao hứa, kẻ phải hồi hận nhất định là mày!” Trịnh Đồ Tề hét vào phía bóng lên của Lâm Vân.
Ở trường đại học, việc xúc phạm giáo viên là hành vi không sáng suốt.
Trịnh Đồ Tẻ đã hạ quyết tâm không chỉ đình chỉ môn của Lâm Vân vào cuối học kỳ, mà còn phải làm khó dễ Lâm Vân khi thi lại, đê Lâm Vân không lầy được bằng tốt nghiệp, có như vậy thì mới xả được cơn tức trong lòng hắn.
Ở một nơi khác.
“Thật là một con cầm thú đội lốt người, chẳng đáng làm thầy giáo!”