Chương 1172
“Anh Đặng Nam, con trai anh đánh bạn, tính rất xấu.”Vẻ mặt cô chủ nhiệm nghiêm túc.
“Cha ơi, con không đánh bạn, là bạn Chu Hạo đánh con.”Con trai của Đặng Nam khóc nói.
“Em còn nhỏ tuổi mà dám nói dối với người lớn, em xem xem bạn Chu Hạo bị em đánh thành dạng gì rồi này.”Cô chủ nhiệm lạnh lùng nói.
Lâm Vân quay đầu nhìn Chu Hạo đang đứng cạnh đó, trắng bóc không có vết thương gì.
Đặng Nam cũng vội nói:
“Cô chủ nhiệm, cô… Cô có nhầm không? Bé Chu Hạo này làm gì có vết thương nào, còn trên mặt con tôi đều là vết thương, con tôi mới giống người bị hại mà.”
“Thế nào là không bị thương, đốt ngón tay bạn Chu Hạo đều đỏ lên rồi này!”Cô chủ nhiệm nói.
Lâm Vân nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Tay nó đỏ vì nó đánh bạn đấy.”
Cô chủ nhiệm nghiêm túc nói: “Mấy người thì biết cái gì, tuy bạn Chu Hạo không có biểu hiện bị thương bên ngoài, nhưng là bị thương bên trong, nghiêm trọng hơn vết thương ngoài da nhiều.”
Lâm Vân lắc đầu cười nhạt: “Cô giáo này, cô không hổ là giáo viên tốt của nhân dân, thật là trợn mắt nói mò.”
Tình huống quá rõ ràng rồi, con của Đặng Nam là bị Chu Hạo kia đánh.
Coi như là Lâm Vân đã nhìn ra thằng nhóc Chu Hạo đánh người kia tám chín phần là trong nhà có bối cảnh nhất định rồi, cho nên cô chủ nhiệm lớp mới thiên vị nó như vậy.
“Anh là ai?Ở đây có phần của anh nói à?”Cô chủ nhiệm khó chịu nhìn Lâm Vân.
“Cô chủ nhiệm, đây là bạn của tôi.”Đặng Nam nói.
Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên đeo kính râm vội vã chạy vào phòng làm việc.
“Ôi con ơi, con không sao chứ?”
Sau khi người phụ nữ trung niên vào cửa thì vội vã chạy đến trước mặt cậu bé tên Chu Hạo kia, hiển nhiên bà ta chính là mẹ của cậu ta.
Lâm Vân nhìn kỹ lại đây không phải là người phụ nữ trung niên mua hoa quả lúc trước à.
“Mẹ, tay con đau quá, thằng nhóc này xương quá cứng.”Chu Hạo nói.
“Được, mẹ làm chủ cho con.” Người phụ nữ trung niên an ủi.
Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn Đặng Nam.
“Anh chính là cha của thằng nhóc kia đúng không? Nhanh bảo con trai anh xin lỗi con trai tôi!” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
“Dựa vào cái gì, phải là con trai bà xin lỗi con trai tôi mà!”Đặng Nam tức giận nói.
Tuy bình thường Đặng Nam là người hiền hòa, nhưng khi thấy con trai mình bị đánh đến mặt toàn vết thương thì trong lòng anh ta chắc chắn tức giận.
Con mình bị đánh mà còn phải nói xin lỗi người ta? Anh ta làm không được!
“Cái gì? Xin lỗi con anh? Ha ha, anh biết tôi là ai không? Nhà máy Chiến Thắng ở huyện Thanh này là nhà tôi mở.Chỉ bằng dáng vẻ nghèo túng này của anh thì anh có tư cách gì bảo tôi xin lỗi anh?”Người phụ nữ trung niên cười nhạo.
“Nhà máy Chiến Thắng?”Đặng Nam ngẩn ra.
Đây chính là nhà máy hạng đầu ở huyện Thanh bọn họ.
“Chiến… Nhà máy Chiến Thắng thì sao, bà cũng phải… Cũng phải nói lý chứ, con trai bà đánh người, còn bảo chúng tôi xin lỗi, thiên lý ở đâu!”Đặng Nam cắn răng nói.