Chương 1167
“Nhiều con mẹ mày ấy, xe của ông mày là Toyota parado đó, 70 triệu đồng, thiếu một đồng thì hôm nay chúng mày cũng đừng mong đi được!”
Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen vừa gào thét vừa dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Lâm Vân ngồi ở bên ghế phụ.
Lâm Vân cười cười sau đó lấy súng lục từ trong túi ra, gõ nhẹ lên bàn điều khiển phụ, thản nhiên nói:
“Cho mày một cơ hội, mời nói lại một lần nữa.”
Ba người đàn ông đầu trọc đeo kính đen sau khi nhìn thấy khẩu súng lục thì sắc mặt thay đổi.
Trong tay gã ta là gậy bóng chày, so với một khẩu súng lục thì kém xa ngàn dặm!
“Cái đó, tôi… Tôi chỉ muốn hỏi các anh có bị thương ở đâu không thôi?” Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen cười khan nói, thái độ của anh ta cũng thay đổi 180 độ.
“Chúng tôi không có việc gì.”Lâm Vân tựa vào ghế ngồi, thản nhiên trả lời.
“Anh không sao là tốt rồi!Nếu không bị thương, vậy không còn chuyện gì, chúng tôi đi đây.”Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen cười khan nói.
“Chờ một chút!”Lâm Vân gọi anh ta lại.
“Đại ca, không biết anh còn có chuyện gì?”Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen khẩn trương nhìn Lâm Vân.
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.
Đừng nhìn lúc trước dáng vẻ mấy người đàn ông đầu trọc đeo kính đen này bệ vệ kiêu ngạo, vừa thấy Lâm Vân có súng thì anh ta lập tức thay đổi thái độ ngay.
“Chúng tôi không phải là người không chịu trách nhiệm, nếu đã đụng hỏng xe của anh thì dĩ nhiên phải bồi thường.”
Lâm Vân vừa nói vừa cho tay vào túi lấy tiền.
Sau khi lục lọi một lúc lâu, Lâm Vân lấy ra một tờ năm ngàn đồng nhăn nhúm.
“Đây là tiền bồi thường của anh, cầm lấy tiền thì chuyện này coi như xong.”Lâm Vân thản nhiên nói.
Thấy Lâm Vân lấy ra năm ngàn đồng, sắc mặt người đàn ông đeo kính đen rất khó nhìn, cái này rõ ràng là đang đùa giỡn anh ta mà. Nhưng anh ta thấy Lâm Vân có súng nên chỉ có thể gượng cười gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Người đàn ông đeo kính đen nhận tiền sau đó mặt mày xám xịt rời đi.
“Phù…, nguy hiểm thật.”
Tài xế minibus, Đặng Nam, thở ra một hơi thật dài.
Ngay sau đó, Đặng Nam quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Lâm… Lâm Vân, khẩu súng kia của cậu…”
Đặng Nam có vẻ e ngại, anh ta chỉ là một người bình thường sống ở tầng đáy của xã hội, đâu có thấy qua súng chứ.
“À, đây là súng đồ chơi, chẳng qua dùng để dọa mấy kiểu người xấu này thôi.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Đặng Nam bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Lâm Vân, cậu lại giúp anh giải quyết một chuyện rắc rối nữa, anh cũng không biết cảm ơn cậu thế nào.” Đặng Nam cười khan nói.
Đặng Nam là hình ảnh thu nhỏ của tầng lớp dưới đáy của Trung Quốc, với anh ta mà nói thì nếu một người gặp phải chuyện như vừa rồi chắc chắn là chuyện lớn rồi.
Cho nên Lâm Vân quả thực đã lại thay anh ta giải quyết một chuyện phiền toái lớn.