Chương 1140
Một màn này khiến mọi người ở đây ai nấy nhìn thấy đều sợ khiếp vía. Đặc biệt là người ngồi cạnh ông chủ nhà họ Chu, càng bị dọa sợ tới muốn điên.
Ông chủ Chu, nằm trong Tứ đại gia tộc cũng cứ như vậy mà bị giết chết?
Đối với mọi người ở đây mà nói, chuyện này quả thực khó mà chấp nhận nổi. Lúc này, Lâm Vân lại đảo mắt. Ánh mắt của anh lúc này rớt lại trên người Thiết Chân tên phản đồ.
Lúc đầu Tỉnh Xuyên gặp rắc rối, Thiết Chân liền phản bội Lâm Vân, đến cậy nhờ nhà họ Phạm. Bấy giờ Lâm Vân mới để ý, Thiết Chân dường như là hộ vệ ở nhà họ Phạm, vẫn luôn đứng ở trong lòng.
Ngay sau đó, Lâm Vân chắp hai tay lại sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Thiết Chân.
Thiết Chân sau khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, liền vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Vân, em biết sai rồi! Lúc đó em bị nhà họ Phạm làm cho lung lay. Bây giờ em tỉnh ngộ rồi. Em nguyện dốc sức giúp đỡ Anh Vân từ đây về sau!”
“Chát!”
Lâm Vân tát cho Thiết Chân một cái.
“Bị lung lay? Mày thấy tao có tin được hay không? Lúc tao chán nản, mày không muốn theo tao thì tao có thể hiểu, nhưng mày lại đi theo kẻ thù của tao. Như vậy mày cũng tự biến mình thành kẻ thù của tao rồi!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Mình lâm vào cảnh khó, nếu Thiết Chân không theo mình nữa thì Lâm Vân có thể hiểu được. Nhiều nhất cũng chỉ thất vọng với hắn thôi, không đến mức tìm hắn thanh toán nợ nần làm gì. Nhưng hắn lại dựa vào nhà họ Phạm, đây là điều mà Lâm Vân tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
“Nể tình cảm trước kia, tao cho mày một con đường sống. Tự chọn gân tay mà cắt, sau đó đừngđể tao thấy mặt mày nữa!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Gương mặt Thiết Chân cứng ngắc lại. Chọn gân tay mà cắt? Thế vậy thì hắn sẽ thành tàn phế mất!
Lâm Vân gườm gườm nhìn hắn: “Sao? Không muốn ra tay à? Nếu để cho tao ra tay thì tao sẽ không chỉ cắt gân tay mày đâu, mà là cái mạng mày đấy!”
Sau khi Thiết Chân nghe vậy, chỉ có thể gật đầu. Sau đó cầm con dao trên bàn, hướng về phía cổ tay phải, cắt đứt gân bàn tay đó.
“Cút! Sau này đừng để tao thấy mặt mày nữa!” Lâm Vân khoát tay.
Thiết Chân cắn răng gật đầu một cái, sau đó vội vàng xoay người, ảo não rời đi. Sau khi hắn đi rồi, Lâm Vân lại tiến về phía trước.
“Theo tôi biết, đám hỏi của Phạm Nhật Long và nhà họ Trần không biết là với tiểu thư nào của nhà họ Trần thế?” Lâm Vân mở miệng hỏi.
Lời này của Lâm Vân vừa nói ra, các ông chủ lớn đều nhất loạt nhìn về phía Trần Mỹ.
Trần Mỹ ngồi trên bàn, giờ phút này cũng trốn phía dưới từ lúc nào. Khi cô ta nhìn thấy Lâm Vân chém chết Trần Thất Thuyết đã sợ đến muốn chết. Lúc sau Lâm Vân giết Phạm Nhật Long, cô ta cũng không dám ra mặt. Bởi cô ta sợ. Cô ta biết hôm nay đã không ai còn có thể đối phó với Lâm Vân nữa. Vậy cho nên cô luôn tránh trong đám người này, chỉ hy vọng Lâm Vân không biết đến sự tồn tại của cô. Chờ sau khi Lâm Vân rời khỏi, sẽ mau chóng trốn về nhà họ Trần.
Bấy giờ bị gọi đến tên, Trần Mỹ tất nhiên sợ muốn chết.
“Bạch Hổ dẫn người tới đây!” Lâm Vân nói.
Bạch Hổ gật đầu một cái, sau đó xông lên bắt Trần Mỹ kéo đến trước mặt Lâm Vân.
Lâm Vân định thần nhìn lại. Cô gái tên Trần Mỹ này mập mạp không ưa nhìn chút nào.
“Dáng dấp như thế này mà Phạm Nhật Long cũng chịu à?” Lâm Vân không khỏi ngạc nhiên nói một câu.