Dạ tiệc được tổ chức ở Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật trường Đại học Trung Hải.
Nói là Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật, chứ thật ra là một hội trường cỡ lớn, diện tích toàn bộ hội trường đủ cho 20 nghìn người ngồi.
Chính giữa hội trường, có một bục sân khấu hình tròn được dựng tạm thời, thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường.
Chỗ ngồi của Trần Dật Thần cách khá gần bục sân khấu hình tròn, được xem là dãy ghế đầu tiên của sinh viên.
Trước hàng ghế của sinh viên là ghế của cựu sinh viên và khách VIP.
Tất nhiên khách VIP phải được ngồi ở vị trí tốt nhất trong toàn bộ hội trường.
Người có thể ngồi trên ghế khách VIP, không giàu sang cũng phú quý, Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong mà Tiêu Thuần đã giới thiệu với Trần Dật Thần lúc nãy cũng đang ngồi ở đó, hơn nữa vị trí của hai người còn ngồi trước nhất, gần như là chỗ ngồi tốt nhất trong toàn bộ hàng ghế khách VIP.
Trần Dật Thần không quan tâm đến việc ai ngồi trên ghế khách VIP, nên chỉ nhìn lướt qua, rồi thu hồi tầm mắt, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng Trần Dật Thần không ngờ, anh không quan tâm đến người ngồi trong hàng ghế khách VIP, nhưng người đó lại tới ‘quan tâm’ anh.
Trần Dật Thần vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Bạch Văn Lịch đã đứng dậy rời khỏi hàng ghế khách VIP với vẻ mặt chế giễu, rồi dẫn hai tên đàn em của mình, đi tới trước mặt anh.
“Anh là Trần Dật Thần?” Bạch Văn Lịch nhìn Trần Dật Thần từ trên cao, đôi mắt thoáng qua tia kiêu ngạo.
“Ừm, cậu là?” Trần Dật Thần gật đầu, nghi hoặc liếc nhìn Bạch Văn Lịch, hình như trước đây anh chưa từng gặp thanh niên này.
“Anh không đủ tư cách để biết tên tôi.” Bạch Văn Lịch lắc đầu, mặt đầy khinh thường.
Rồi anh ta liếc nhìn Trần Dật Thần, ung dung nói: “Tôi tới đây để cảnh cáo anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trần Dật Thần híp mắt lại, hóa ra là tới gây sự, thú vị đấy.
“Anh hãy rời xa Ngọc Nhi.” Bạch Văn Lịch lạnh nhạt thốt ra sáu chữ.
“Anh không xứng với Ngọc Nhi.” Trần Dật Thần chưa kịp mở miệng, Bạch Văn Lịch đã bổ sung thêm một câu.
Trần Dật Thần cười hỏi: “Sao cậu biết tôi không xứng với Ngọc Nhi? Là vì tôi lái xe Santana?”
Bạch Văn Lịch sửng sốt, như thể không ngờ Trần Dật Thần lại thẳng thắn đến thế.
“Đúng vậy, vì anh lái xe Santana, nên tôi cảm thấy một người đàn ông như vậy không thể mang lại hạnh phúc cho Ngọc Nhi.” Bạch Văn Lịch hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.
Trần Dật Thần gật đầu, rồi khẽ cười nhìn Bạch Văn Lịch: “Cậu lái xe gì?”
“Bentley Mulsanne.” Dù không biết tại sao Trần Dật Thần lại hỏi câu này, nhưng Bạch Văn Lịch vẫn trả lời đầy thách thức.
“Bentley Mulsanne?”
Trần Dật Thần khẽ cười: “Đúng là xe xịn, chiếc xe này phải hơn 15 tỷ đúng không?”
“Chính xác, chiếc xe này thật sự hơn 15 tỷ, một tên nghèo kiết xác như anh cũng hiểu rất rõ về xe đấy.” Bạch Văn Lịch cười chế giễu, nhìn Trần Dật Thần bằng ánh mắt đầy mỉa mai, anh không hiểu, một tên nghèo hèn lái Santana như anh ta thì biết giá cả các hãng xe xịn làm gì, chẳng lẽ anh ta cảm thấy mình có thể mua nổi à?
Trần Dật Thần khẽ cười, hoàn toàn phớt lờ sự mỉa mai của Bạch Văn Lịch, mà khẽ cười hỏi ngược lại: “Xe này là cậu tự mua, hay ba cậu mua cho?”
“Liên quan gì đến anh?” Bạch Văn Lịch biến sắc, như đã bị câu nói của Trần Dật Thần đâm trúng nỗi đau.
“Không có gì.” Trần Dật Thần lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, chiếc Santana này của tôi, dù có hỏng hóc, cũ kỹ thế nào, thì vẫn do tôi tự bỏ tiền ra mua.”
“Còn chiếc Bentley Mulsanne của cậu, dù có phong cách, thời thượng đến đâu, thì cũng không phải do cậu mua, nếu không có ba cậu, thì cậu thậm chí còn chẳng mua một chiếc bánh xe của nó.”
“Nên đợi khi nào cậu có thể dựa vào năng lực của mình mua một chiếc Bentley Mulsanne, thì hẵng nói cậu có thể cho Ngọc Nhi hạnh phúc, OK?”
Sắc mặt Bạch Văn Lịch trở nên khó coi, không thể không nói, câu nói này của Trần Dật Thần đã đâm trúng nỗi đau của anh, điều mà những con ông cháu cha như anh thường bị thế giới bên ngoài chỉ trích nhất là, tách khỏi đời cha chú, thì bản thân mình chẳng là cái thá gì.
Nếu không có ba anh, thì quả thật anh không thể mua nổi Bentley Mulsanne, cũng chẳng có tư cách khoe khoang trước mặt Trần Dật Thần.
“Miệng lưỡi anh rất sắc bén.” Bạch Văn Lịch nhìn Trần Dật Thần bằng ánh mắt thâm trầm.
“Cảm ơn lời khen của cậu.” Trần Dật Thần khẽ cười nói.
“Cảm ơn?” Bạch Văn Lịch bỗng cười khẩy: “Hy vọng lát nữa tôi lên sân khấu, anh vẫn có thể nói lời cảm ơn.”
Nói xong, Bạch Văn Lịch xoay người rời đi ngay.
Nhưng Trần Dật Thần lại nhíu mày, sao nghe hàm ý Bạch Văn Lịch, có vẻ như lát nữa anh ta muốn lên sân khấu sinh sự?
Mấy phút sau, dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Hai cặp nam thanh nữ tú lên sân khấu dẫn chương trình, đọc diễn văn khai mạc và thông báo một tin tức, sau tiết mục quan trọng nhất đêm nay, sẽ có một khách cực kỳ VIP lên sân khấu, hát tặng một ca khúc cho lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường Đại học Trung Hải.
Mọi người đều bị khơi dậy lòng tò mò, bắt đầu bàn tán xôn xao về thân phận khách cực kỳ VIP này.
Nhưng bàn tán nửa ngày vẫn chưa thảo luận ra nguyên do.
Trần Dật Thần không hề để tâm đến mấy chuyện này, mục đích anh tới đây chỉ để xem Lâm Ngọc Nhi biểu diễn, còn vị khách cực kỳ VIP kia thì chẳng liên quan gì đến anh.
Tiết mục đầu tiên trong buổi dạ tiệc là màn biểu diễn võ thuật, người biểu diễn là một thiếu niên cao lớn mặc đồ võ thuật, dáng người cân xứng và làn da màu đồng đã làm không ít cô gái dưới sân khấu sáng mắt.
Mỗi khi thiếu niên bay lên, đá vỡ từng miếng gỗ, thì bầu không khí dưới khán đài càng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có mấy cô gái đứng dậy hét lên, cổ vũ cho thiếu niên.
Trần Dật Thần ngồi chính giữa đám người, cảm thấy màng nhĩ mình sắp thủng rồi.
Sau khi thiếu niên cao lớn kết thúc màn biểu diễn võ thuật, tiếng hét bên tai anh mới biến mất, cuối cùng Trần Dật Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng anh càng nóng lòng mong đợi tiết mục múa của Lâm Ngọc Nhi.
Một tiếng sau, cuối cùng dạ tiệc cũng gần tới hồi kết, các tiết mục lên sân khấu cũng dần trở nên đặc sắc hơn, cảm xúc của khán giả trong hội trường cũng cực kỳ sôi nổi.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn độc tấu đàn tranh, hội trường lại vỡ òa trong tiếng vỗ tay như sấm.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, nữ MC mặc đầm dạ hội màu đỏ cười tủm tỉm bước lên sân khấu.
“Trong số hàng nghìn loại nhạc cụ từ xưa đến nay ở các quốc gia trên thế giới, thì đàn piano hiện đại được các nhạc sĩ ca tụng là “vua của các loại nhạc cụ”, tiếng đàn piano trong vắt, tấu ra những bản ballad nhẹ nhàng nhất ở trong tim, tiếng đàn piano như tiếng suối, không ngừng vòng quanh uốn lượn…”
“Đúng vậy, tiếp theo đây Bạch Văn Lịch – một tài năng đến từ khoa Quản lý kinh tế sẽ trình diễn độc tấu một bản piano cho mọi người…”
Nghe thấy ba chữ Bạch Văn Lịch, hội trường lại phát ra những tiếng hét, thậm chí mấy tiếng hét này còn lấn sát giọng nói của MC.
Rất nhiều cô gái đều mang vẻ mặt si mê, như nhìn thấy ngôi sao mà mình yêu thích nhất.
Trần Dật Thần nhíu mày, sao anh lại có dự cảm, Bạch Văn Lịch mà MC nói chính là thanh niên mới tới gây sự với anh?