Chín trăm triệu, qua tay Bành Diễm Phương đã trở thành ba trăm triệu, sau khi qua tay Vương Đức Phát lại chỉ còn ba triệu.
Đến một phần mười của ba trăm triệu năm ấy cũng không bằng!
Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài thì danh tiếng nửa đời người của Vương Hoằng Nghị sẽ mất hết tất cả.
“Bác trai, bác đừng tức giận!”
“Ba, ba đừng giận.”
Thấy Vương Hoằng Nghị có dấu hiệu sắp tức đến ngất đi, Lý Thế Bình và Vương Thi Viện vội vàng chạy lên đỡ.
“Ba, xin lỗi, con thật sự không muốn làm thế đâu…” Vương Đức Phát vừa chảy nước mắt giàn giụa vừa kể khổ, bây giờ anh ta hối hận muốn chết, ban đầu quyết định cho Trần Dật Thần ba triệu trước cửa sòng bài, anh ta chưa từng nghĩ đến cảnh này.
Trong mắt anh ta, Trần Dật Thần là một người ngoài tỉnh, không có tư cách để đấu với anh ta, dù có nói thế nào thì anh ta cũng là con trai ruột của Vương Hoằng Nghị, lẽ nào Vương Hoằng Nghị không tin anh ta à?
Tiếc là anh ta đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Vương Hoằng Nghị, cũng đã đánh giá thấp tài năng của Trần Dật Thần, không ngờ Trần Dật Thần lại xông vào nhà họ Vương, gặp mặt Vương Hoằng Nghị để đối chất với ông ta.
“Nghiệt tử, đến bảo vật gia truyền mà mày cũng dám mang đi bài bạc, còn có gì mày không dám làm nữa?” ngón tay của Vương Hoằng Nghị run run, mặc dù đã biết Vương Đức Phát ham đánh bài từ lâu, thế nhưng ông ta lại không ngờ Vương Đức Phát lại mê bài bạc đến mức này, đến miếng ngọc gia truyền mà cũng dám mang đi cược.
“Bác trai, bác khoan hẵng tức giận, cháu có chút quan hệ với sòng bài, miếng ngọc mà anh hai mang đi cược, lát nữa cháu sẽ kêu bọn họ trả lại cho bác.” Lý Thế Bình an ủi Vương Hoằng Nghị, lại hờ hững bán được mối nhân duyên, lập tức chiếm được ấn tượng tốt đẹp của Vương Thi Viện.
“Ba, ba đừng tức giận, anh hai biết sai rồi.” Vương Thi Viện an ủi Vương Hoằng ghị, nhưng cô ta vừa nói chuyện vừa liếc Trần Dật Thần với ánh mắt lạnh lùng, sự căm ghét hằn lên trong ánh mắt.
Mặc dù biết Vương Đức Phát làm sai, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy Trần Dật Thần cũng có sai lầm.
Trần Dật Thần không nên chỉ vì ba trăm triệu mà đi quậy nhà họ Vương.
Hạng tiểu nhân có lòng tham không đáy! Vương Thi Viện âm thầm đánh giá trong lòng.
Sau khi mấy người liên tục an ủi, rốt cuộc Vương Hoằng Nghị cũng đã bình tĩnh trở lại, sau khi nhìn Vương Đức Phát với vẻ hận sắt không thể rèn thành thép, ông ta mắng: “Nghiệt tử, còn không mau xin lỗi Dật Thần đi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, người anh em Trần Dật Thần, tôi không nên nói xấu cậu, tôi tham lam vô đáy, được một tấc tiến một thước, xin cậu tha thứ cho tôi…” Thái độ của Vương Đức Phát rất thành khẩn, anh ta vừa nơi vừa tự tát vào mặt mình.
Trần Dật Thần nhíu mày, rõ ràng Vương Đức Phát đang diễn kịch, có điều anh ta cũng đã làm đến nước này rồi, Trần Dật Thần cũng không tiện nói gì nữa, chỉ hờ hững mà nói: “Không có lần sau.”
“Người anh em Trần Dật Thần, cậu yêu tâm, không có lần sau đâu.” Vương Đức Phát thề thốt một cách thành khẩn, còn về việc trong lòng anh ta nghĩ như thế nào thì chỉ có một mình anh ta biết.
Gương mặt Vương Hoằng Nghị dịu lại: “Dật Thần à, chú cũng có lỗi trong việc này, chú nên đích thân đi đón cháu, haiz…”
“Chú Vương, chú đừng nói thế, cháu có thể nhận ra rằng chú không được khỏe, huống hồ chi cháu có tay có chân, có thể tự mình đi được.” Trần Dật Thần mỉm cười, nói một cách khách sáo.
Vương Hoằng Nghị khẽ gật đầu, sau khi nhìn Bành Diễm Phương, ông ta lại nói với giọng ra lệnh: “Diễm Phương, đi lấy một tỷ rưỡi đến đây.”
Một tỷ rưỡi à?!
Mình không nghe nhầm đấy chứ? Không ngờ ba của mình lại bồi thường một tỷ rưỡi cho cái thằng nhà quê này! Vương Đức Phát trợn mắt, trong lúc nhất thời, cơn giận dữ nhấn chìm bản thân anh ta.
Bành Diễm Phương cũng tỏ thái độ y hệt như thế, bà ta sắp sửa nghiến đến mức muốn bể răng đến nơi.
“Ngơ ra đó làm gì?! Đi lấy đi!” Thấy Bành Diễm Phương vẫn đứng im, ngọn lửa giận dữ của Vương Hoằng Nghị lập tức bùng nổ.
Bành Diễm Phương run rẩy, mặc dù hết sức không cam tâm, nhưng hiện tại bà ta cũng không dám phản bác Vương Hoằng Nghị.
Lúc chuẩn bị đứng dậy đi lấy tiền, Trần Dật Thần chợt hờ hững mà nói: “Chú Vương, một tỷ rưỡi hơi nhiều quá, cháu không nhận nổi đâu, cháu chỉ cần ba trăm triệu thôi.”
“Dật Thần, một tỷ rưỡi làm sao mà đủ? Năm ấy ông Hạ cho chú mượn ba trăm triệu, tính luôn cả lãi thì không chỉ ba mươi trăm đâu, với lại cháu vất vả chạy đến Trung Hải để trả ngọc cho chú, chú lại khiến cháu phải tủi thân như thế, về tình về lý, chú đều phải bồi thường cho cháu mới phải.”
“Một tỷ rưỡi không nhiều một chút nào, chú còn cảm thấy ít nữa là!” Vương Hoằng Nghị nói chắc như đinh đóng cột, không cho Trần Dật Thần bất cứ cơ hội nào để phản bác.
Trần Dật Thần không thể khước từ được, chỉ có thể yên tâm nhận lấy.
Chẳng bao lâu sau, Bành Diễm Phương cầm tấm thẻ ngân hàng ra, miễn cưỡng đưa cho Vương Hoằng Nghị.
Vương Hoằng Nghị mỉm cười, nhét thẻ vào tay Trần Dật Thần.
“Dật Thần, tối nay ở lại đây ăn cơm đi, lần này chú đến, chú Vương cũng không có gì để tiếp đãi cháu, tay nghề dì Lưu không tệ, trước kia tổ tiên của bà ấy làm đầu bếp trong cung đình, món sở trường là Phật Nhảy Tường, hôm nay cháu bắt buộc phải nếm thử mới được.” Vương Hoằng Nghị nhiệt tình giữ Trần Dật Thần ở lại làm khách.
Trần Dật Thần cười cười, vốn dĩ muốn từ chối một cách uyển chuyển, thế nhưng nhìn vẻ mặt vặn vẹo của mẹ con Bành Diễm Phương, Trần Dật Thần bèn thay đổi ý định.
Không ưa tôi chứ gì? Thế thì tốt, hôm nay tôi không đi nữa! Trần Dật Thần cười lạnh trong lòng, anh đồng ý: “Thế thì phải phiền dì Lưu rồi.”
“Ha ha ha, không phiền không phiền đâu, có gì mà phiền chứ.” Vương Hoằng Nghị phá ra cười ha hả, ông ta ngoắc tay gọi Trần Dật Thần ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu với Trần Dật Thần.
Sau khi hỏi thăm tình hình gần đây của Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ xong, Vương Hoằng Nghị lại chuyển đề tài đến Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, ông ta thở dài: “Nghe ông Hạ nói, cháu và Hạ Nhược Y đã ly hôn rồi à?”
“Dạ.” Trần Dật Thần sầm mặt xuống, anh gật đầu khe khẽ.
“Ôi, Hạ Nhược Y ấy à, chú đã từng gặp nó một lần, nó rất lương thiện, đương nhiên cháu cũng không kém cỏi, chú vẫn luôn cảm thấy hai người bọn chúng rất xứng đôi vừa lứa.”
“Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, con người không tài nào thay đổi nổi chuyện tình cảm.”
“Chú biết cháu và Nhược Y chia tay, nhất định là có ẩn tình khác.”
“Còn ẩn tình khác là gì thì chú sẽ không hỏi, bởi vì đây là chuyện của bọn trẻ các cháu, người lớn như bọn chú sẽ không tham dự.”
“Nhưng mà ông Hạ lại trông đợi rất nhiều vào cháu, mặc dù cháu và Hạ Nhược Y đã ly hôn nhưng chú vẫn có thể nhận ra ông Hạ thật lòng xem cháu như con trai của mình, chứ bằng không, ông ấy cũng sẽ chẳng bảo cháu đến trả ngọc đâu.” Lời nói của Vương Hoằng Nghị đầy ẩn ý, mặc dù mấy năm nay ông ta chưa từng đến Thương Châu, thế nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại giữ liên lạc với Hạ Trấn Quốc, bởi vậy, ông ta cũng thường xuyên nghe thấy Hạ Trấn Quốc khen ngợi Trần Dật Thần không ngớt lời.
“Dật Thần, lần này cháu đến Trung Hải, tính ở lại đây bao lâu?” Vương Hoằng Nghị hỏi.
“Trước mắt…Cháu cũng không chắc nữa.” Trần Dật Thần trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp, anh bắt buộc phải giúp Hoàng lão tam trừ khử Lỗ Đông Hùng và Tạp Tán rồi mới đi được, nhưng không biết bao giờ bọn họ mới đến Trung Hải.