Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 274: Cứ Đi Ắt Sẽ Có Đường



“Ông đồng ý rồi à?” Trần Dật Thần nhíu mày, không ngờ người nhà họ Hoắc lại tìm tới Thẩm Kình Thiên.

“Tôi có thể không đồng ý ư?” Thẩm Kình Thiên gượng cười, người đứng đầu thành phố và cô hai nhà họ Hoắc cùng nhau ra mặt, ông không dám không cho bọn họ thể diện.

Mặc dù nhà họ Thẩm là gia tộc giàu có nhất Thương Châu, và cũng có tầm ảnh hưởng, nhưng nếu so với nhà họ Hoắc, thì hoàn toàn không thể so sánh.

Cho dù hiện tại, nhà họ Hoắc đã suy thoái, không còn vinh quang như ngày xưa nữa, nhưng chí ít gia chủ nhà bọn họ tới tỉnh Giang Bắc, rồi tỉnh Giang Bắc ra mặt tiếp đón nhà họ Hoắc, thì cũng phải ngang hàng với quan lớn ở một vùng.

Đây chính là sự chênh lệch.

“Cậu Trần có mâu thuẫn gì với nhà họ Hoắc không?” Thẩm Kình Thiên dò hỏi.

“Chúng tôi cũng có một chút mâu thuẫn.” Trần Dật Thần không hề phủ nhận, tất nhiên, anh cũng không thể phủ nhận được, nếu Thẩm Kình Thiên muốn biết, thì chỉ tùy ý điều tra một chút là ra ngay.

“Hả?” Thẩm Kình Thiên ngạc nhiên, ông chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ Trần Dật Thần thật sự có thù với nhà họ Hoắc.

Thấy Trần Dật Thần không muốn nói chuyện này nữa, nên Thẩm Kình Thiên cũng không hỏi gì thêm.

“Có phải nhà họ Hoắc có người bị bệnh nặng đúng không?” Trần Dật Thần hỏi, giờ nhà họ Hoắc hô hào thu mua dược liệu ầm ĩ như vậy, lại nhìn chằm chằm Băng Đế Liên, từ các hiện tượng này cho thấy, có lẽ trong nhà họ Hoắc có nhân vật quan trọng nào đó xảy ra vấn đề, nên bọn họ mới sốt ruột cần những linh dược như Băng Đế Liên để kéo dài tính mạng.

“Ừm, tôi nghe Hoắc Hồng Hà nói, gần đây Hoắc Hồng Thu – ông cụ nhà họ Hoắc lâm bệnh nặng, e là không còn sống lâu được nữa, nên khoảng thời gian này, rất nhiều con cháu nhà họ Hoắc đều rời khỏi Đảo Long, đi khắp nơi tìm kiếm danh y, thu mua linh dược.” Thẩm Kình Thiên nói.
Loading...


Trần Dật Thần khẽ gật đầu, thảo nào con cháu nhà họ Hoắc lại giậm chân như thế, Hoắc Hồng Thu là trụ cột nhà họ Hoắc, một mình ông ta gần như nắm giữ 70% tài sản nhà họ Hoắc, chỉ cần một câu nói của ông ta, thì có thể quyết định vị trí gia chủ nhà họ Hoắc sẽ thuộc về ai.

Mấy con cháu nhà họ Hoắc này muốn cứu Hoắc Hồng Thu chỉ là một mặt, phần lớn bọn họ đều muốn lấy lòng ông ta, rồi tiếp nhận nhà họ Hoắc từ tay ông ta.

Nghe điện thoại xong, Trần Dật Thần xoa mi tâm, cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.

Từ tình huống hiện tại, nhà họ Hoắc gần như phải lấy được Băng Đế Liên.

Như vậy cũng rất thú vị, ngày mai anh phải lấy đá chọi đá với nhà họ Hoắc rồi.

Không phải là Trần Dật Thần sợ nhà họ Hoắc, mà anh chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc mình làm vậy có đáng hay không.

Dù gì nhà họ Hoắc cũng không phải là gia tộc nhỏ như nhà họ Đặng và nhà họ Tôn, mà là một gia tộc đứng đầu thật sự.

Nếu đặt trong toàn bộ nước H, thì nhà họ Hoắc có thể nằm trong top 30.

Tài sản gia tộc lên tới một hai triệu tỷ, hơn nữa còn có hai đại sư võ học trấn giữ.

Ở Đảo Long, một câu nói của nhà họ Hoắc có thể khiến mười triệu người thất nghiệp ngay, thậm chí còn gián tiếp ảnh hưởng đến tình hình kinh tế của Đảo Long.

Đắc tội với nhà họ Hoắc chẳng khác nào tự tạo cho mình một kẻ địch mạnh.

Trần Dật Thần lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong đầu, rồi nghiêng đầu ngủ, cứ đi ắt sẽ có đường, mọi chuyện chỉ có thể đợi ngày mai tùy cơ ứng biến thôi.

Sáng hôm sau, Trần Dật Thần lên đường rất sớm.

Lần này, ngoài bốn anh em Trần thị, Trần Dật Thần không hề mang theo người nào khác.

Bởi vì mang theo sẽ rất phiền phức.

Ngộ nhỡ anh xung đột với nhà họ Hoắc, rồi động tay động chân, thì người bình thường hoàn toàn không thể hỗ trợ cho anh, mà ngược lại còn gây thêm rắc rối.

Bởi vì Ngọc Tuyền nằm trên vách đá ở đỉnh núi, không hề có đường để đi lên, nên sau khi chạy tới chân núi, Trần Dật Thần chỉ có thể xuống xe, rồi đi bộ lên núi.

Sau khi đi được mấy bước, anh mới nhận ra có bảy tám chiếc xe Land Rover đang đỗ dưới chân núi.

Bên cạnh có hơn hai mươi lính đánh thuê mặc đồ đồng phục màu đen xếp thành ba hàng, lưng đeo balo chiến thuật và các dụng cụ chuyên nghiệp, nghiêm túc lắng nghe lời căn dặn của Hoàng Phi Hạo.

Bên cạnh Hoàng Phi Hạo, còn có hai người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ tuổi đang đứng.

Hai người đàn ông trung niên đều mặc đồ màu đen, trong đó có một người là Hoắc Thanh Tùng, đã đồng hành với Tạ Thiên Sơn ngày hôm qua, người còn lại thì trên mặt có một vết sẹo dài, nhìn có vẻ lớn hơn Hoắc Thanh Tùng mấy tuổi.


Nếu so với hai người, thì cô gái trẻ tuổi kia ăn mặc thời thượng hơn một chút.

Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu đen, rồi choàng một chiếc khăn Bohemian trên vai, kết hợp với chiếc quần caro Givenchy màu xám.

Chân còn mang một đôi giày thể thao màu hồng mà Trần Dật Thần không nhìn ra được nhãn hiệu, trông vừa thời thượng lại vừa gợi cảm.

Anh lại nhìn khuôn mặt cô gái này, là một khuôn mặt cổ điển không quá tiêu chuẩn, nhìn có vẻ chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, như một cô gái đẹp tiêu chuẩn bước ra từ trong phim hoạt hình vậy.

Nhưng ánh mắt lại khác với các cô gái đẹp bình thường, trong mắt cô gái trẻ tuổi này có một cảm giác kiêu ngạo trời sinh, khiến người khác không dám nảy sinh ý nghĩ xâm phạm.

Hình như cô gái trẻ này đã chú ý tới ánh mắt của Trần Dật Thần, nên nhanh chóng quay đầu lại.

Một đôi mắt xinh đẹp linh động đang nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, lúc nhận ra anh chỉ là một người bình thường, trong mắt cô gái trẻ này không khỏi thoáng qua tia hoài nghi, tại sao hôm qua người này có thể ép Hoàng Phi Hạo tự chặt đứt cánh tay của mình chứ?

Đúng lúc này, Hoàng Phi Hạo cũng chú ý tới Trần Dật Thần.

Trong giây phút nhìn thấy Trần Dật Thần, trong mắt Hoàng Phi Hạo thoáng qua tia sát ý điên cuồng.

Nhưng ông không gây khó dễ với Trần Dật Thần ngay, mà dời mắt về phía Trần Trạch Văn, rồi lạnh lùng nói: “Sư đệ, cậu xem lời nói hôm qua của tôi như gió thoảng qua tai à?”

“Hoàng Phi Hạo, ông đừng gọi tôi là sư đệ, bởi vì ông không xứng!” Trần Trạch Văn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phi Hạo.

“Hoàng Phi Hạo, bọn họ là sư đệ đồng môn mà ông nói hôm qua à?” Cô gái trẻ nhìn lướt qua bốn anh em Trần thị.

So với Trần Dật Thần, cô càng có hứng thú với bốn anh em Trần thị hơn, giờ trong cuộc tranh giành nội bộ nhà họ Hoắc, cô đang rất thiếu người, mặc dù cảnh giới của bốn anh em Trần thị thấp hơn Hoàng Phi Hạo, nhưng vẫn sử dụng được, nói không chừng lợi ích mà họ mang đến sẽ không nhỏ hơn Hoàng Phi Hạo.

“Đúng vậy cô Hoắc.” Hoàng Phi Hạo cung kính gật đầu, cô gái trước mặt chính là Hoắc Hồng Hà – cô hai nhà họ Hoắc, mặc dù cô chỉ là con gái, nhưng rất được ông cụ Hoắc thương yêu, nên trong nhà họ Hoắc, cô cũng là người nắm giữ tài nguyên lớn nhất.

Nếu không phải vì cô là con gái, chỉ sợ nhà họ Hoắc đã sớm rơi vào tay cô rồi.

Hoắc Hồng Hà khẽ gật đầu, rồi thu hồi tầm mắt, việc thu phục bốn anh em Trần thị không phải là chuyện nhất thời, mà nhiệm vụ trước mắt là phải tìm được Băng Đế Liên.

“Cô Hoắc, có cần tôi đuổi bọn họ đi không?” Hoàng Phi Hạo không nhịn được hỏi, hôm qua ở Kim Chi Đường, bốn anh em Trần thị và Trần Dật Thần đã khiến ông bị Tạ Thiên Sơn tát trước mặt mọi người, cuối cùng Trần Dật Thần còn ép ông không thể không tự chặt đứt một cánh tay, nên giờ ông hận không thể chôn sống anh ngay tại đây.

“Không cần đâu, ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, nếu các ông vẫn để cho bọn họ cướp được đồ, vậy thì các ông có thể tự sát được rồi.” Hoắc Hồng Hà lắc đầu, không hề để tâm đến nhóm người Trần Dật Thần.

Theo cô thấy, trong nhóm người Trần Dật Thần, chỉ có một mình Trần Dật Văn là Ám Kình sơ kỳ, là có chút uy hiếp.

Còn ba người kia đều là Minh Kỳ, nên chẳng khác gì là bia đỡ đạn.

Còn Trần Dật Thần, mặc dù Hoắc Thanh Tùng đã nói, có lẽ anh là một võ giả, nhưng cũng chỉ là có lẽ thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv