Tuy bị Trần Dật Thần nói thẳng là nhân tố không ổn định nhất của Thương Châu, nhưng Diệp Hải Đường không hề giận, hơn nữa ngược lại có chút vui thầm trong lòng.
Từ sau khi bị Trần Dật Thần liên tiếp đả kích, Diệp Hải Đường có cảm giác thất bại, cảm thấy mình ở trong mắt Trần Dật Thần, có hay không đều không quan trọng, nhưng bây giờ, lời nói của Trần Dật Thần, cũng chứng minh, cô ta vẫn là có địa vị ở trong lòng Trần Dật Thần.
“Anh Trần muốn tôi làm gì?” Diệp Hải Đường cười ngọt ngào, hỏi, Trần Dật Thần nói giúp cô chống lại áp lực của nhà họ Đặng, tất nhiên không phải giúp không công.
“Tôi muốn… cô giúp tôi bảo vệ một người.” Trần Dật Thần ngập ngừng nói.
“Hạ Nhược Y?” Diệp Hải Đường nhíu mày, không ngờ Trần Dật Thần sẽ đưa ra yêu cầu này, cô ta vốn tưởng, Trần Dật Thần sẽ đưa ra yêu cầu cô ta đầu nhập hay gì đó, không nghĩ rằng, Trần Dật Thần bảo cô ta bảo vệ Hạ Nhược Y.
Diệp Hải Đường đột nhiên có chút tò mò, Hạ Nhược Y cuối cùng là người như thế nào, có thể làm cho Trần Dật Thần vì cô ấy trả giá nhiều như vậy.
“Không sai.” Trần Dật Thần thẳng thắn.
“Anh Trần, tôi nói thẳng, chuyện này, Hải Đường tôi làm không được.” Diệp Hải Đường lắc đầu, cô ta luôn kiêu ngạo, bắt cô ta đi bảo vệ một cô gái khác, làm vệ sĩ cho cô gái đó, cô ta làm không được.
“Cô chủ…” Dì Thanh không nhịn được lên tiếng, bà ta không ngờ, Diệp Hải Đường vậy mà từ chối, theo bà ta, điều kiện này của Trần Dật Thần, đã rất tốt, chỉ là muốn Diệp Hải Đường bảo vệ Hạ Nhược Y, cũng không yêu cầu gì khác, thật sự là rất nể mặt Diệp Hải Đường, nhưng Diệp Hải Đường còn không hiểu chuyện như vậy.
Sĩ diện là tốt, nhưng quá sĩ diện, không phải chuyện tốt.
“Tại sao làm không được?” Trần Dật Thần cười cười, hỏi, Diệp Hải Đường từ chối, anh cũng không bất ngờ, cô gái sĩ diện như cô ta, mọi chuyện đều phải dành hạng nhất, để cô ta đi bảo vệ một cô gái khác, chính là làm cho cô ta thầm chịu thua, cho nên cô ta từ chối, rất bình thường.
“Không có tại sao, chỉ là làm không được.” Diệp Hải Đường khoanh tay lại, hơi tức giận.
Trần Dật Thần cười khổ: “Được rồi, nếu cô Diệp làm không được, vậy tôi cũng không bắt ép gì.”
Dì Thanh thở dài, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đàm phán không thành, Diệp Hải Đường đúng là trẻ tuổi xốc nổi.
“Anh Trần, con bé Hải Đường không hiểu chuyện, mong anh tha lỗi.” Dì Thanh khiêm nhường nói, Diệp Hải Đường không hiểu chuyện, bà ta cũng không thể không hiểu chuyện, nhà họ Diệp đã nguy cấp lắm rồi, bên ngoài có đối thủ mạnh là nhà họ Đặng, bên trong thì võ giả không đoàn kết, nếu lại chọc người thừa kế của gia đình giàu có như Trần Dật Thần không vui, vậy nhà họ Diệp thật là không có đường cứu.
“Dì Thanh nói quá, tính tình cô Diệp, tôi có thể hiểu.” Trần Dật Thần khoát tay, anh cũng không phải loại người nhỏ nhen, sẽ không vì Diệp Hải Đường từ chối, mà bất mãn với nhà họ Diệp.
“Yêu cầu này cô Diệp không thể làm được, tôi còn yêu cầu khác, cô Diệp muốn nghe hay không?” Trần Dật Thần hỏi.
“Anh Trần cứ nói thẳng.” Dì Thanh vui vẻ, vội vàng trả lời, không tưởng được chuyện còn có cách khác.
Diệp Hải Đường tuy không nói gì, nhưng cũng giương tai lên nghe.
“Tôi mong cô Diệp, ngày nào đó trong tương lai, vợ tôi gặp phải nguy hiểm khó tránh được có thể ra tay giúp một lần.” Trần Dật Thần cười nói, thật ra đây mới là mục đích chính của anh, ngay từ đầu yêu cầu Diệp Hải Đường bảo vệ Hạ Nhược Y, cũng là vì lót đường cho bây giờ.
“Không thành vấn đề, anh Trần, việc này tôi thay Hải Đường đồng ý.” Không đợi Diệp Hải Đường lên tiếng, dì Thanh liền vội nói, bà ta sợ Diệp Hải Đường lại ngu ngốc, nói ra cái gì đó đụng chạm Trần Dật Thần. Điều kiện này của Trần Dật Thần, có thể nói hời đến không thể hời hơn, chỉ là để nhà họ Diệp ra tay một lần, mà không phải trói chặt Hạ Nhược Y với nhà họ Diệp. Lấy này đổi lại Trần Dật Thần ra tay một lần, ngăn áp lực từ nhà họ Đặng, trước kia họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ý của cô Diệp sao đâu?” Trần Dật Thần cười nhẹ nhìn thoáng qua Diệp Hải Đường, nhà họ Diệp, cuối cùng vẫn là Diệp Hải Đường làm chủ.
“Không thành vấn đề.” Diệp Hải Đường nhíu mi, Trần Dật Thần đã bày tỏ thành ý, nếu cô ta lại từ chối, thì đúng là không biết chuyện rồi.
“Vậy cảm ơn cô Diệp trước.” Trần Dật Thần mỉm cười nói, Diệp Hải Đường thật sự là người đáng tin lời nói đáng ngàn vàng, Trần Dật Thần không hề lo lắng, tương lai Diệp Hải Đường sẽ đổi ý, hoặc là làm bộ như không thấy.
“Anh Trần khách sáo, theo như nhu cầu thôi.” Diệp Hải Đường thản nhiên nói, thật ra từ những gì hai bên trả giá, thì Trần Dật Thần có hại, dù sao anh phải đối mặt, có thể là cao thủ Ám Kình của nhà họ Đặng, mà cô ta, tuy nói phải giúp Hạ Nhược Y một lần, nhưng phải đối phó, rõ ràng không phải đối thủ mạnh mẽ gì.
“Nếu như vậy…” Trần Dật Thần mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, ngoài đình viện truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Rầm!”
Cửa đình viện bị người một cước đá vỡ, gỗ vụn bay tứ tung.
Ngoài cửa, Ngô Cửu U khoanh tay đứng, tự cao tự đại.
Đặng Thế Kỳ bên cạnh, hai mắt muốn phun lửa, hận ý ngập trời.
“Con khốn, ông đây phá chuyện tốt của cô sao?” Lạnh lùng liếc Diệp Hải Đường, Đặng Thế Kỳ cắn răng mở miệng.
Diệp Hải Đường ẩn ý cười: “Đúng vậy, anh phá chuyện tốt của tôi, anh đến trễ chút thì tốt rồi.”
Trần Dật Thần cười khổ, cô gái này thật sự là thích xem náo nhiệt không ngại chuyện gây lớn à, Đặng Thế Kỳ vốn đã đủ hận cô ta và anh, bây giờ cô còn đổ thêm dầu vào lửa, sợ Đặng Thế Kỳ không đủ hận sao?
“Con! Khốn!” Không ngoài suy đoán của Trần Dật Thần, Diệp Hải Đường vừa nói câu này, Đặng Thế Kỳ như muốn cắn người.
“Tên vô dụng này, gã có chỗ nào tốt hơn tôi!” Đặng Thế Kỳ đỏ mắt nhìn Trần Dật Thần nói, nếu Diệp Hải Đường thích một người gia thế tốt hơn anh ta, vĩ đại hơn, thì coi như xong, nhưng, Diệp Hải Đường lại coi trọng kẻ vô dụng Trần Dật Thần.
Một kẻ ăn bám phụ nữ! Loại rác rưởi này, trước đây anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng bây giờ, Diệp Hải Đường vì một kẻ rác rưởi như vậy, mà đá anh ta!
Chuyện này Đặng Thế Kỳ sao có thể không giận!
“Anh Thần cái gì cũng tốt hơn anh.” Vì chọc giận Đặng Thế Kỳ, Diệp Hải Đường chủ động quàng tay qua tay Trần Dật Thần, còn đổi cách gọi Trần Dật Thần thành anh Thần.
Trần Dật Thần cười khổ, cũng không giãy ra, tùy ý Diệp Hải Đường ôm.
Nhưng Đặng Thế Kỳ tức giận tới gân xanh muốn nổ tung.
“Rời xa cô ấy, tôi tha chết cho cậu!” Đặng Thế Kỳ hét với Trần Dật Thần, anh ta không thể bao dung kẻ vô dụng nhưTrần Dật Thần có chút quan hệ với Diệp Hải Đường.
“Nếu không rời đâu?” Trần Dật Thần nghiền ngẫm liếc Đặng Thế Kỳ một cái.
“Không rời?” Đặng Thế Kỳ rắn chặt răng “Không rời tôi giết cả nhà cậu!”
Trần Dật Thần khinh thường cười, giết cả nhà anh? Tên ngu ngốc Đặng Thế Kỳ này, xem quá nhiều tiểu thuyết đi, mới chút liền giết cả nhà người ta.
Người Đặng Thế Kỳ run rẩy, Diệp Hải Đường khinh thường anh ta thì thôi, kẻ vô dụng như Trần Dật Thần, dựa vào cái gì khinh thường anh ta!