Tiếc khôn nguôi Trình Uyên được Vương Tử Yên đút cho ăn thì cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, có điều nhìn sang Vương Tử Yên thấy khóe miệng đỏ tươi lại nhếch lên cười thản nhiên.
Thấy tâm trạng của cô ta đã khá hơn rất nhiều, Trình Uyên cũng không từ chối. Nhưng bữa cơm này cũng hơi xấu hổ, Trình Uyên cảm thấy mình bỗng chốc như trẻ lại hai mươi tuổi, vì Vương Tử Yên còn bất chợt cầm khăn giấy lau miệng cho anh, nhìn thế nào cũng giống như đang chăm sóc một em bé vậy.
Được một cô gái xinh đẹp như vậy hầu hạ, khó tránh sẽ thu hút nhiều cái liếc xéo của những khách hàng khác, ai ai cũng “căm ghét cái ác”, trong lòng đều bật ra một câu nói: “Mẹ nó người tốt lại bị heo ăn rồi” Ăn xong một bữa cơm lúng túng, Trình Uyên cũng không quay về tập đoàn nữa, dưới sự kiên trì của Vương Tử Yên, anh được cô ta lái xe đưa thẳng về nhà.
Ngày hôm qua Trình Uyên đã đưa mẹ về nhà rồi, không phải Trình Uyên không cho bà ở lại, thật ra Trình Uyên chỉ ước gì hàng ngày luôn ở bên cạnh mẹ mình phụng dưỡng bà, nhưng bà cụ luôn nói ở đây không quen, chỗ này ngay cả bước ra cửa cũng không tìm thấy đường, không quen biết một ai, cả ngày ở trong biệt thự buồn phiền đến phát hoảng.
Trình Uyên về đến nhà khách sáo hỏi Vương Tử Yên: “Hay là… Vào trong uống chén trà đi?” Vương Tử Yên mỉm cười lắc đầu: “Thôi ạ, lát lại khiến bà Chủ tịch hiểu lầm nữa” Tuy lý do có hơi lúng túng, nhưng Trình Uyên nghĩ lại cũng phải, vì vậy cười nói: “Vậy được, hẹn gặp lại” Vương Tử Yên ngồi trong xe nhìn Trình Uyên đi vào biệt thự, trong lòng đột nhiên hơi mất mát, khi cửa lớn mở ra sau đó đóng cạch lại, cô ta lập tức cảm thấy trống rỗng.
Không biết sau khi mẹ và em trai quay về sẽ ra sao, Thái gia có làm khó dễ bắt bọn họ trả lại tiền ngay lập tức hay không? Vương Tử Yên lòng rối như tơ vò.
Buổi tối, Bạch An Tương về đến nhà có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng khi cô nhìn thấy tay Trình Uyên thì lập tức căng thẳng.
“Tay anh làm sao vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Trình Uyên cười nói: “Không có việc gì, không cẩn thận bị ngã thôi.” Thấy dường như Bạch An Tương còn định hỏi thêm, Trình Uyên vội vàng nói sang chuyện khác: ‘À đúng rồi, hôm nay quay phim có thuận lợi không?” Bạch An Tương nghe vậy, trong lòng lập tức cảm thấy phấn khởi.
Phải biết nhân vật nữ chính của lần quay này vốn dĩ là ngôi sao lớn Liêu Dĩnh, nhưng bây giờ lại bảo cô vào làm nữ chính, chuyện này dù có năm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ ra được.
Nhưng ngoại trừ phấn khởi ra, Bạch An Tương cũng tràn đầy nghi ngờ.
“Nói thật đi, thành viên hội đồng Kim có quen biết với anh sao?” Bạch An Tương hỏi.
“Đương nhiên” Trình Uyên cười nói: “Anh là Chủ tịch của Tuấn Phong, đương nhiên ông ta phải quen anh rồi, cho nên mới nghe lời anh.” Thật ra Trình Uyên cũng không muốn tiếp tục lừa gạt Bạch An Tương nữa, cho nên nói thật.
Nhưng vấn đề là chỉ dựa vào lời nói, ai tin được chứ? Hơn nữa bộ dạng Trình Uyên bây giờ chẳng nghiêm túc chút nào, nhìn thế nào cũng giống như đang khoác lác Vậy.
Bạch An Tương không kiềm được chép miệng: “Không muốn nói thì thôi” Trình Uyên cười khổ.
Bạch An Tương nói: “Em đi tắm đây.” “Ờ” Trình Uyên.
Sau đó cô đi đến cửa thì dừng bước, lại khẽ nói một câu: “Thu dọn chăn đệm đang trải dưới đất đi.” Trình Uyên sửng sốt một lát, sau đó lại hơi thất vọng.
Khi anh cho rằng thu dọn chăn đệm là phải sang phòng khác ngủ, dù sao mẹ đã quay về nhà rồi, hai người bọn họ không cần tiếp tục diễn kịch nữa.
“Anh… lên giường nghỉ ngơi trước đi” Bạch An Tương lại nhỏ giọng nói một câu, sau đó phát hiện tai mình nóng bừng, vội vàng ra khỏi phòng trốn vào nhà vệ sinh.
Lên giường… Nghỉ ngơi trước? Có nghĩa là sao? Nhịp tim Trình Uyên đột nhiên bắt đầu đập nhanh hơn.
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh có phần không kịp đề phòng.
Bạch An Tương cũng vô cùng căng thẳng, vào nhà vệ sinh mà vẫn rề rà không có ý định cởi quần áo, hai tay ôm gò má đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám mở mắt nhìn vào gương.
“Vì em, ngay cả mạng sống anh cũng không cầi nói ban sáng của Trình Uyên cứ quanh quẩn rất lâu trong đầu cô. Vì một câu nói đó và cũng vì chính vào giây phút quan trọng nhất, anh không để ý đến hậu quả mà đứng trước mặt cô che gió chắn mưa cho cô, khiến Bạch An Tương cảm nhận được an toàn từ trước đến giờ chưa từng có.
Mà trên đường quay về cô cũng suy nghĩ rất nhiều.
Tuy rằng thừa nhận là không mấy tài năng, nhưng đối xử với mình tuyệt đối không có bất kỳ điều gì để oán trách.
Trong hai năm qua, anh vì cô mà luôn chịu sỉ nhục, nhất là mẹ cô Lý Ninh Quyên, nếu đổi thành bất cứ người nào.
khác, làm gì có ai nhãn nhịn được? Cô nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không có ý định ly dị với Trình Uyên, vậy tại sao không một lòng chấp nhận anh? Tắm xong mất gần một tiếng đồng hồ, thân thể uyển chuyển được làn nước cọ rửa đến mức hơi ửng hồng.
Khi Bạch An Tương trùm khăn tảm đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô còn không dám ngẩng đầu lên, con đường quay về phòng đột nhiên trở nên rất dài, nhịp tim của cô rất nhanh, từng bước chân đều dùng mũi chân chạm gót mới đi hết.
Nhưng trong giây phút đẩy cửa phòng ra, Bạch An Tương cứng người.
Trình Uyên thế mà lại… Ngủ mất rồi? Nhưng Bạch An Tương nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn, vì Trình Uyên đang run rẩy.
Cô vội vàng xông đến, khăn tắm cũng rơi xuống luôn.
Trình Uyên sốt rồi, bốn mươi độ, nếu với trẻ con mà nói thì không sao cả, nhưng đối với một người lớn thì đủ để sốt đến mức mê man.
Bạch An Tương gọi cấp cứu, xe cứu thương nhanh chóng đến chở Trình Uyên đi.
Ngày hôm sau khi Trình Uyên tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, nhìn trân nhà ảm đạm cùng với vách tường trắng xóa, trong lòng hối tiếc khôn nguôi.
Nếu tối hôm qua anh không bị bệnh bất ngò . Giấc.
mơ đẹp đã thật sự có thể trở thành sự thật rồi Nhớ đến đôi chân tráng nõn của Bạch An Tương lộ ra ngoài váy ngủ, cũng với gương mặt như tiên nữ của cô, Trình Uyên thậm chí muốn khóc luôn.
Bạch An Tương đẩy cửa bước vào, trừng mát nhìn Trình Uyên oán giận nói: “Anh lớn như vậy rồi, tự bản thân không biết mình ốm hay sao?” Trình Uyên nhếch miệng cười, sau đó nắm tay Bạch An Tương, ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua…” “Bốp!” Bạch An Tương đang nhìn dòng chảy của nước truyền dịch, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, gạt tay Trình Uyên ra, xấu hổ nói: “Dưỡng bệnh cho khỏe đi” “U¡ da!” Trình Uyên kêu đau, lúc này mới nhớ đến, tay cũng bị thương.
Mọi ý niệm đều dập tất trong lòng, không được, lúc này không được tiếp tục trêu chọc Bạch An Tương nữa, ngộ nhỡ có phản ứng, tự bản thân mình cũng không giải quyết được, dù sao trên tay vẫn còn quấn băng vải đây.
Bạch An Tương cũng quên, thấy Trình Uyên kêu đau, lúc này mới nhớ đến tay anh cũng bị thương, vội vàng khẩn trương định sờ tay Trình Uyên: “Em xin lỗi em xin lỗi…
Trình Uyên cười nói: ‘Không sao đâu không sao đâu, em đừng lo cho anh, đi làm đi, vừa mới đến công ty người ta đã đi làm muộn là không được đâu.” Bạch An Tương lo lắng hỏi: “Vậy anh thì sao?” Trình Uyên cười nói: “Anh đã hạ sốt rồi, em đừng lo lắng, lát nữa không chừng bác sĩ sẽ cho anh ra viện ngay thôi.” Bạch An Tương muốn ở lại cùng với Trình Uyên, Trình Uyên lại khăng khăng bát cô đi làm.
Mà cùng lúc đó, trong tòa nhà Tập đoàn Trích Thủy, trong phòng làm việc của Chủ tịch.
Tiêu Mục ngồi trước bàn làm việc, nhìn chăm chằm mấy.
tấm hình trên bàn, sắc mặt cực kỳ u ám.
“Chủ tịch, có người tìm anh” Lúc này, một giọng nữ dễ nghe khẽ khàng vang lên trước mặt anh ta.
“Bảo hắn ta vào đi.” Tiêu Mục vội vàng cầm một quyển sách, đặt lên che đi những tấm hình trên bàn.
Long Thầm Lãng bước vào phòng làm việc của Tiêu Mục, cười nói: “Anh Tiêu, không quấy rầy anh chứ?” Tiêu Mục không kiềm được nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Long Thầm Lãng cười khẽ nói: “Không mời anh em uống chút gì sao? Hôm nay nóng thật.” Tiêu Mục trừng mát nhìn hắn ta một lát rồi xoay người đến tủ lạnh cầm chai nước cho hắn ta, mà lúc này Long hầm Lãng lại như vô tình đi đến trước bàn làm việc của Tiêu Mục, thừa dịp Tiêu Mục đi lấy nước, duỗi tay nhấc.
quyển sách trên bàn lên, sau đó nhìn thấy mấy tấm hình kia.
“À, tôi nghe nói Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong bị ốm rồi: Long Thầm Lãng thản nhiên bình tĩnh xoay người, nói với Tiêu Mục: “Anh không định đi thăm một lát sao? Theo.
tôi được biết, các anh là bạn học rất thân thiết với nhau.”